Chương 23: Tại sao anh lại muốn chạm vào phía dưới của tôi?

Liễu Như nghe vậy rũ mắt nhìn xuống háng Mạnh Lễ, quả nhiên thấy dươиɠ ѵậŧ kia vẫn nặng nề như trước, không có một chút dấu hiệu cương cứng.

Cô thầm than, bệnh liệt dương của Mạnh tiên sinh tựa hồ rất nghiêm trọng. Cho dù nắm lấy ngực trắng nõn của cô bóp bóp, vậy mà vẫn không cứng được.

Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai của Mạnh Lễ, đôi mắt hạnh đen láy đột nhiên toát ra một tia tiếc hận.

Cô cảm thấy Mạnh Lễ đẹp trai như vậy, lại là một "người đàn ông không dùng được", thật sự là chỉ được cái vẻ bề ngoài.

Liễu Như bỗng nhiên cảm thấy Mạnh Lễ thật đáng thương, sâu trong nội tâm người đàn ông này nhất định đang bị đả kích thật lớn.

Ánh mắt Liễu Như nhìn Mạnh Lễ bất giác đồng tình, giống như là đang nhìn một con chó lớn bị tàn tật gãy chân vậy.

Bởi vì sự đồng tình này, trái tim cô bắt đầu mềm xuống, sự kháng cự trong cơ thể cũng không còn mãnh liệt như vậy.

Liễu Như chậm rãi buông hai tay ra, đem ngực đầy đặn tròn trịa lộ ra, cô cắn cắn môi, e lệ nhắm mắt lại, ngập ngập nói: "Mạnh tiên sinh, tôi sờ cho anh, nếu anh cứng, phải nói cho tôi biết."

Lông mi dài rậm của Liễu Như nhẹ nhàng rung động. Cô lo sợ bất an chờ đợi bàn tay của nam nhân rơi vào trên bộ ngực mình luôn tự hào này.

Mạnh Lễ nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, thân thể run rẩy, lại không dám lùi bước, có chút buồn cười.

Cô thực nhát gan, giống như một con thỏ dễ bị sợ hãi.

Mạnh Lễ cảm thán, người phụ nữ ngu xuẩn này tuy rằng ngốc một chút, nhưng cũng không khiến người khác chán ghét như vậy, vẫn có vài phần đáng yêu.

Khi Liễu Như đang bất an chờ đợi, bàn tay mạnh mẽ cuối cùng cũng đặt trên bộ ngực to tròn trịa của cô.

Người đàn ông nắm chặt một bên ngực mềm mại, Liễu Như lập tức khẩn trương co rúm người lại.

Mạnh Lễ liếc cô một cái, giọng nói dịu dàng trấn an nói: "Đừng sợ, tôi chỉ là sờ sờ mà thôi, sẽ không làm cái gì khác."

Giọng nói của hắn thực dịu dàng, bàn tay ấm áp lại thật dày, ngược lại làm cho người ta có cảm giác an tâm, trái tim khẩn trương của Liễu Như dần dần trầm tĩnh lại.

Ngực của người phụ nữ rất tròn rất đầy đặn. Thịt ngực đẫy đà, ngay cả bàn tay to của Mạnh Lễ khó khăn lắm mới nắm trọn, nếu lớn hơn một chút, có thể hắn sẽ nắm không hết.

Một tay hắn nắm lấy một bên ngực nhẹ nhàng vuốt ve, bộ ngực trắng nõn mềm mại bị nhào nặn thành các loại hình dạng, ở trong bàn tay hắn không ngừng biến hóa. Da thịt Liễu Như trắng nõn mềm mại, trơn bóng, hai khối ngực lớn này cảm xúc cực kỳ tốt, ngay cả cái bánh bao trắng tinh mới ra khỏi l*иg hấp cũng không mềm mại như vậy.

Mạnh Lễ xoa ngực xoa đến tâm thần nhộn nhạo, cổ họng khát nước, thân thể hơi có chút nóng lên, nhưng thứ dưới bụng kia vẫn không ngóc đầu được, mềm nhũn nằm sấp. Có lẽ là kí©h thí©ɧ không đủ, không đạt được đến cái điểm đó.

Mạnh Lễ nhào nắn bộ ngực mềm mại, bắt đầu cố ý đi khıêυ khí©h Liễu Như.

Hai khỏa nhũ tiêm bị ngón tay hắn kẹp lấy, nhẹ nhàng xoa xoa. Liễu Như chỉ cảm thấy trên đầṳ ѵú có chút ngứa ngáy, theo sự xoa nắn hăng hái của hắn, trong sự ngứa ngáy kia lại sinh ra một chút cảm giác tê dại.

Cảm giác tê dại ngứa ngáy xa lạ này, khiến Liễu Như không hề có kinh nghiệm quan hệ tình ái kia bại trận. Cô khẽ cắn môi dưới, nhíu mày rêи ɾỉ: "A… ưʍ..."

Vừa mới rêи ɾỉ một tiếng, cô đã sợ tới mức lập tức lấy tay che miệng mình, không dám kêu thành tiếng nữa.

Thật xấu hổ, vì sao chỉ là bị Mạnh tiên sinh tùy tiện sờ vài cái sữa, cô lại nhịn không được kêu lên tiếng.

Loại cảm giác này quá kỳ quái, nói không rõ là thoải mái hay là khó chịu, chính là cơ thể giống như của người khác, có chút nóng muốn nhũn ra.

Mạnh Lễ đem phản ứng của Liễu Nhứ đặt ở trong mắt, ánh mắt hắn càng lúc càng u ám, bàn tay tiến vào trung tâm bộ ngực, một tay vuốt ve khoảng không giữa ngực, bàn tay nhàn rỗi còn lại lặng lẽ dời xuống.

Ngón tay dài vươn tới giữa hai chân Liễu Như, mở mép qυầи ɭóŧ ra, lặng lẽ thăm dò vào khe thịt đang đóng chặt kia sờ soạng một chút.

"A!" Liễu Như thét chói tai một tiếng, sợ tới mức lập tức mở to mắt. Cô đánh mạnh lên ngón tay Mạnh Lễ, rụt người về phía sau, hai tay ôm ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn: "Mạnh tiên sinh, anh muốn làm gì?"

Mạnh Lễ nhẹ giọng trấn an Liễu Như: "Cô đừng sợ, tôi không cứng được, sẽ không thể làm gì cô, chỉ là đơn thuần sờ soạng mà thôi. Các bác sĩ nói rằng tôi cần phải vuốt ve cơ thể của cô để kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙© của tôi.”

Liễu Như rũ mắt, nhìn hạ thân mình, ấp úng nói: "Anh chỉ sờ ngực thôi không được sao? Làm sao mà ngay cả phía dưới cũng phải sờ? Tôi... Tôi không thể chấp nhận nó, rất xấu hổ."

“Chỉ sờ ngực không đủ kí©h thí©ɧ." Mạnh Lễ chỉ vào giữa hai chân mình, nói: "Cô xem, tôi vẫn không có cảm giác, căn bản cứng không nổi. Tất cả điều này là theo lời bác sĩ để điều trị, kí©h thí©ɧ không đủ, điều trị là vô ích.”

Mạnh Lễ còn đang từng bước dụ dỗ, lừa gạt Liễu Như đơn thuần chậm chạp: "Cô đừng sợ, chỉ là sờ sờ mà thôi, dươиɠ ѵậŧ của tôi căn bản không cứng được, không làm gì được cô. Cô vừa rồi cũng sờ qua dươиɠ ѵậŧ của tôi rồi, bây giờ tôi sờ một chút chỗ của cô, mới xem như là một quá trình trị liệu hoàn chỉnh.”