Chương 18: Cô lần đầu tiên “ăn” dươиɠ ѵậŧ, dáng vẻ kia không biết có bao nhiêu say mê

Tính khí mềm mại bị bàn tay bé nhỏ của phụ nữ nắm lấy, loát lên một cái loát xuống một cái.

Bàn tay của Liễu Như vừa nhỏ vừa trắng, khi loát còn rất thoải mái, chỉ là mức độ của loại thoải mái này không đủ, không có kí©h thí©ɧ được dây thần kinh của hắn, không cứng nổi lên.

Liễu Như không ngừng loát lên xuống, cho đến khi cổ tay mỏi nhừ, bề mặt dươиɠ ѵậŧ không trơn nhẵn ma sát khiến lòng bàn tay cô đỏ lên, nhưng cây côn ŧᏂịŧ vẫn mềm nhũn nằm sấp.

Cô buông tay, dựa vào sofa lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển hỏi Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, tôi tuốt lâu như vậy, anh có cảm giác gì không?"

Mạnh Lễ ngước mắt nhìn về phía cô, nói: "Có một chút."

"Cái gì gọi là một chút?"

"Nhảy lên hai cái."

Trong quá trình Liễu Như loát, Mạnh Lễ có thể cảm giác được dươиɠ ѵậŧ của mình ngẫu nhiên sẽ nhảy lên một chút. Nó muốn trướng lớn, nhưng kí©h thí©ɧ lại không đủ, sau khi động một hai cái, cũng không còn phản ứng gì nữa.

Tuốt lâu như vậy, mới động một hai cái.

Hai cái này hẳn là cực kỳ nhẹ, chỉ có Mạnh Lễ mới có thể cảm nhận được, Liễu Như một chút cũng không cảm giác được.

Mỏi quá

Liễu Như ở trong lòng than thở, con đường trị liệu bệnh liệt dương của Mạnh tiên sinh quá gian nan, cô đột nhiên có chút nhụt chí, mở miệng hỏi: "Mạnh tiên sinh, tôi đã làm lâu như vậy, anh lại không có phản ứng gì. Nếu thật sự chữa không được, sau này phải làm sao bây giờ?"

Mạnh Lễ trầm ngâm một hồi, nửa đùa nửa thật nói: "Chữa không được, liền lấy cô trả nợ, để cho cô làm vợ trên danh nghĩa của tôi. Ban ngày ở bên ngoài cấp mặt mũi cho tôi, không cho người khác biết tôi không đứng lên được. Buổi tối về nhà liền làm trâu làm ngựa cho tôi, giặt giũ nấu cơm, bưng trà rót nước, mát-xa chân cho tôi."

Vừa nghĩ đến phải làm vợ cho một người đàn ông không cứng rắn lên được, còn phải giống như người làm hầu hạ anh, Liễu Như lập tức lên tiếng cự tuyệt: "Không không... Tôi không muốn làm vợ cho một người đàn ông liệt dương, tôi không muốn.”

Liễu Như nói rất lớn tiếng, chữ "đàn ông liệt dương" kia làm cho khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Lễ nhất thời đen xì.

Hắn híp đôi mắt đen hẹp dài, ánh mắt nặng nề, thấp giọng nói: "Làm sao, cô ghét bỏ tôi?"

Không xong rồi, Liễu Như sợ tới mức lập tức lấy tay che miệng mình lại.

Vừa rồi là tiếng lòng của cô, bởi vì quá mức kích động, đã không cẩn thận đem những suy nghĩ trong lòng đều nói ra.

Mắt thấy sắc mặt Mạnh Lễ càng ngày càng tối tăm, Liễu Như vội vàng chữa cháy, ngượng ngùng nói: "Mạnh tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó."

"Vậy ý nghĩa của cô là gì? Hử?" Giọng điệu Mạnh Lễ rất lạnh, biểu hiện tâm trạng ực kỳ không vui.

Liễu Như ấp úng: "Ý tôi là... Ý tôi là... Tôi sẽ tận tâm tận lực chữa khỏi cho Mạnh tiên sinh. Sau khi Mạnh tiên sinh khỏe lại, rất nhiều mỹ nữ sẽ chờ gả cho anh, đến lúc đó Mạnh tiên sinh sẽ có rất nhiều người xếp hàng làm vợ anh, sao còn đến phiên tôi nữa.”

“Hừ!” Mạnh Lễ hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu trị không được, cũng không cần cô làm vợ của tôi, dựa vào khuôn mặt này của tôi, cho dù ta cứng không nổi, cũng có thể lừa được một người háo sắc. Nhưng đời này cô sợ là không có tự do gì, vì còn nợ tiền chữa bệnh, đời này cô sợ là phải làm việc không công kiếm tiền cho tôi, có lẽ cô đi làm còn chưa đủ trả nợ, nhiều năm sau, cô chỉ có thể đến làm trâu làm ngựa cho tôi.”

“Hu hu... ... Mạnh tiên sinh... Anh khoan dung một chút, tôi sẽ cố gắng chữa trị cho anh."

Liễu Như vừa nghĩ đến cảnh tượng Mạnh Lễ nói, liền nhịn không được muốn khóc.

Hắn nói rất đúng, tiền lương của cô thực sự không đủ để trả nợ.

Liễu Như phồng miệng giả khóc, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, giống như quả anh đào hấp dẫn người ta tới nhấm nháp.

Ánh mắt Mạnh Lễ âm u, yết hầu lăn lộn, nuốt nước miếng trong im lặng, nói: "Cô cúi đầu hôn nhẹ dươиɠ ѵậŧ của tôi, có lẽ nó đột nhiên cứng lên. Nếu tôi khỏe lại, cô cũng không cần làm trâu làm ngựa nữa."

"Hả? Mạnh tiên sinh, cái này..." Nghe người đàn ông này nói như vậy, Liễu Như bỗng dưng sửng sốt.

Cô rũ mắt nhìn côn ŧᏂịŧ đang ngủ đông nằm trong một đống lông mao, một cây gậy màu đỏ tím, thân cây mơ hồ có thể nhìn thấy một ít gân xanh hơi nhô lên, mã mắt hé ra một chút lỗ nhỏ.

Liễu Như cảm thấy thứ này sinh ra không giống như có thể bỏ vào miệng. Nó giống như con rắn không có vảy, lại giống như đại trùng to lớn.

Cô che miệng, sợ hãi cái thứ này đột nhiên nhét vào miệng, lắc đầu, nói: "Mạnh tiên sinh, chuyện này không tốt lắm, miệng của tôi dùng để ăn cơm."

Nhìn người phụ nữ trước mắt kháng cự thân mật với mình, Mạnh lễ nhướng mày, có chút không vui.

Hắn không chút nể mặt nhắc nhở Liễu Như: "Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã ăn nó vào trong miệng rồi, còn giống như mυ"ŧ kẹo vậy, bẹp bẹp hút lấy dươиɠ ѵậŧ của ta, dáng vẻ kia không biết có bao nhiêu say mê."