Chương 44: Không Có Cảm Giác

Trước ngực chợt lạnh lẽo, cảm giác trói buộc biến mất khiến Liễu Nhứ lập tức mở mắt. Cô rũ mắt nhìn, chỉ thấy hai bên ngực đầy đặn của mình đang sáng ngời bại lộ trong không khí.

Cô sợ tới mức lập tức ôm chặt hai tay che đi cảnh xuân trước ngực, cảnh giác nhìn Mạnh Lễ, "Mạnh tiên sinh, tại sao anh lại cởϊ áσ ngực của tôi?"

Mạnh Lễ một chút cũng không hoảng hốt, anh đem bàn tay trống rỗng của mình vươn ra, giải thích: "Cách lớp áo ngực chạm vào, cảm giác giống như là đang sờ vải thô ráp, không có cảm giác gì."

Anh lại chỉ vào dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn nằm sấp dưới háng mình, nói thêm: "Cô xem, tôi sờ lâu như vậy cũng không cứng, thật sự một chút cảm giác cũng không có."

Liễu Nhứ nghe vậy rũ mắt nhìn xuống háng Mạnh Lễ, quả nhiên thấy dươиɠ ѵậŧ kia vẫn nặng nề như trước, không có một chút dấu hiệu cương cứng.

Cô thầm than, bệnh liệt dương của Mạnh tiên sinh tựa hồ rất nghiêm trọng. Cho dù nắm lấy ngực trắng nõn của cô bóp bóp, vậy mà vẫn không cứng được.

Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai của Mạnh Lễ, đôi mắt hạnh đen láy đột nhiên toát ra một tia tiếc hận.

Cô cảm thấy Mạnh Lễ đẹp trai như vậy, lại là một "người đàn ông không dùng được", thật sự là chỉ được cái vẻ bề ngoài.



Liễu Nhứ bỗng nhiên cảm thấy Mạnh Lễ thật đáng thương, sâu trong nội tâm người đàn ông này nhất định đang bị đả kích thật lớn.

Ánh mắt Liễu Nhứ nhìn Mạnh Lễ bất giác đồng tình, giống như là đang nhìn một con chó lớn bị tàn tật gãy chân vậy.

Bởi vì sự đồng tình này, trái tim cô bắt đầu mềm xuống, sự kháng cự trong cơ thể cũng không còn mãnh liệt như vậy.

Liễu Nhứ chậm rãi buông hai tay ra, đem ngực đầy đặn tròn trịa lộ ra, cô cắn cắn môi, e lệ nhắm mắt lại, ngập ngập nói: "Mạnh tiên sinh, tôi sờ cho anh, nếu anh cứng, phải nói cho tôi biết."

Lông mi dài rậm của Liễu Nhứ nhẹ nhàng rung động. Cô lo sợ bất an chờ đợi bàn tay của người đàn ông rơi xuống bầu ngực no đủ.

Mạnh Lễ nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, thân thể run rẩy, lại không dám lùi bước, có chút buồn cười.

Cô thực nhát gan, giống như một con thỏ dễ bị sợ hãi.

Mạnh Lễ cảm thán, người phụ nữ ngu xuẩn này tuy rằng ngốc một chút, nhưng cũng không khiến người khác chán ghét như vậy, vẫn có vài phần đáng yêu.