Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Sắm Vai Alpha Tôi Bị Hiểu Lầm Vì Quá Mạnh

Chương 8: Bệnh viện trung tâm đế quốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắc ám trên bầu trời thay bằng ánh đèn đỏ tươi, tàu chiến cứu viện khởi hành khi phát hiện Trùng tộc tập kích.

Mang theo hy vọng cứu rỗi nóng cháy.

“Cứu viện tới!”

Nhóm Alpha đỉnh cấp duy trì trật tự, khẩn cấp sơ tán đám người mới nhẹ nhàng thở ra, đỡ thanh niên ý thức tán loạn chạy cứu trị, tuy nói không có vấn đề nhưng đó là tinh thần lực. Thân thể còn bị thương!

Vừa thức tỉnh đã tiến hành công kích tinh thần, thành công trở thành đỉnh cấp Alpha, không thể có nửa điểm tổn thương.

-

Phòng họp, khu trung tâm.

“Lần này phát sinh quá mức ác liệt, tổn hại năm tinh cầu. Trùng tộc xâm lấn không phát giác, là thất trách nghiêm trọng nhất của quân đội!”

Một người đàn ông trung niên thể trạng cường tráng tức giận mắng, như mắng một đám con bất hiếu không biết cố gắng: “Quân đoàn đang đóng quân ở hành tinh đứng đầu, lại chạy đến tiểu hành tinh 812? Cho dù cứu viện, cũng không cần thiết điều động toàn bộ quân đoàn! Trùng tộc chui khe hở, hành tinh khác nhất định cười vào mặt chúng ta trị an không tốt!”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, sắc mặt mọi người khác nhau. Người đàn ông trung niên thở hổn hển mười mấy giây mới bình tĩnh: “Tiếp tục báo cáo!”

Trợ thủ đứng bên nơm nớp lo sợ báo cáo: “Lần này Trùng tộc xâm lấn, xuất hiện hai loại Trùng tộc: Khoan giả, Trùng tộc cỡ trung, cấp bậc D, chỉ số thông minh thấp, lực sát thương cường đại nhưng không thể chống cự công kích tinh thần; nhện ẩn hình, Trùng tộc loại nhỏ, cấp bậc D, chỉ số thông minh thấp, có cộng sinh quan hệ sóng âm châu chấu, đặc biệt giỏi ẩn hình, cắn nuốt kim loại.

Khoan giả hợp tác nhện ẩn hình nằm ngoài dự liệu.”

Người phía dưới sôi nổi thảo luận.

“Trùng tộc lại tiến hóa.”

“Đám sâu nhỏ tiến hóa, chúng ta không thể lạc hậu mãi, dụng cụ dò xét cần cải tiến!”

“Viện nghiên cứu có kịp không.”

Đề tài vừa chuyển.

“Tất cả đều là cấp D nhưng vì sao chỉ tập kích khu đất kia? Theo lý thuyết, nếu muốn lặng yên không một tiếng động xâm lấn, không nên chọn khu dân cư dày đặc trung tâm tinh cầu? Trước nay chúng nó……”

“Gần quán bar đều là người thường.” Một người chen vào nói nói: “Nhưng tôi nhận được tin tức, một phần ba tân sinh trường quân đội đế quốc đúng lúc tụ hội ở đó.”

“Cái gì?! Chẳng lẽ sớm biết có tân sinh ? Không giống trùng hợp.”

“Tôi tán đồng.”

“Như sớm ẩn núp…… cần tra rõ.”

“Có khả năng có mật thám.”

Cuối cùng, thảo luận ngưng hẳn khi người đàn ông trung niên lên tiếng.

“Từ hôm nay trở đi, phong tỏa toàn bộ khu vực liên quan, tiến hành kiểm tra đo lường toàn diện!”

Lạc Luân Đức và Mộc Tử Tình rời phòng họp, đi bộ trên hành lang.

“May mắn phạm vi thương vong không lớn, lần này quân đoàn hành động quá mức tự tiện.”

“Tình thế ảnh hưởng thật sự nghiêm trọng.”

Hai người đối diện không khỏi lắc đầu.

“Nói cũng đúng.” Mộc Tử Tình quay đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Lạc Luân Tá cũng trong đám tân sinh trường quân đội đế quốc?”

Sắc mặt Lạc Luân Đức đại biến, lời này nhắc nhở đến nay chưa nhận được tin tức con trai, không bình thường. Dựa theo tính cách ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, đã qua giữa trưa, vẫn chưa liên lạc.

Lạc Luân Đức vội vàng lấy ra quang não, gửi liên lạc cho con trai.

Không nhận.

“Người bị thương đưa đến đâu?” Lạc Luân Đức vội vàng dò hỏi đồng sự.

“Không liên lạc được?” Sắc mặt Mộc Tử Tình tức khắc nghiêm túc: “Bệnh viện trung tâm Đế quốc.”-

Trong lúc Lạc Luân Đức nôn nóng đi nhờ phi cơ đến bệnh viện, giờ phút này Lạc Luân Tá ngược lại trong tưởng tượng, tinh thần phấn chấn, cùng đám bạn xấu bồi hồi trước cửa phòng bệnh.

Một đám người vây quanh ngoài cửa, do dự, chậm chạp không dám gõ cửa.

“Chúng ta gõ cửa không tính quấy rầy.”

“Đã giữa trưa, chắc đã tỉnh.”

“Đúng vậy, chút thương tích nhỏ, nằm chữa trị nửa giờ là khỏe. Không thì nhờ tinh thần lực qua một đêm, đủ khôi phục.”

“Chúng ta chỉ đi vào chào hỏi một cái, tụi bay sợ cái gì.”

“Nói nghe nhẹ nhàng, vậy cậu đẩy cửa.”

Tiêu Nhan buồn bực, mất hết mặt mũi, cắn chặt răng: “Được, tôi ——”

“Ai đừng đừng đừng, nói không chừng còn đang ngủ, đánh thức người ta không tốt lắm!” Hàn Khuynh vội vàng ngăn cản, kéo tay không cho nhúc nhích.

Tiêu Nhan giận gào, hai chân đá loạn: “Hàn Khuynh, buông ông nội mày ra!”

Hàn Khuynh che miệng Tiêu Nhan: “Không buông, nhỏ giọng chút.”

“Buông ra ——”

Trong lúc hai người dây dưa không thôi, xa xa đi tới một người. Mọi người chợt im tiếng, hộ sĩ mắt trợn trắng, lùn hơn bọn họ một cái đầu, lập tức đi qua bọn họ, đẩy cửa vào.

“Nhường đường!” Cửa bị đóng lại.

Vài người hai mặt nhìn nhau, xấu hổ trừng mắt, lâm vào cục diện bế tắc.

Cuối cùng tập thể quay đầu lại, sáng suốt quay về phòng, ai tìm mẹ người ấy. Xem ra còn chưa khỏe, tạm thời không quấy rầy!

Đám thanh niên không ngờ Quý Cẩn sớm xuất viện, không đợi bọn họ kịp nói lời cảm ơn. Qua nửa ngày lại đi quấy rầy, sớm đã không thấy bóng dáng Alpha.

Bởi vì là sự cố, không cần làm thủ tục xuất viện.

Đến tên đối phương cũng không biết.

Hàn Khuynh nhìn cửa phòng bệnh rộng mở, từ trong miệng hộ sĩ biết tin tức Alpha xuất viện, ngây ngẩn cả người một lát, gãi đầu:

“Không sao, đợi khai giảng gặp mặt.”

Đến lúc đó nói lời cảm ơn chính thức.
« Chương TrướcChương Tiếp »