Nháy mắt tầng cao nhất quán bar bị phá hủy.
Đợi lấy lại tinh thần, mọi người lâm vào hỗn loạn, chạy trốn khắp nơi. Ngay cả đám người ngồi ở haàng ghế 189 cũng không ngoại lệ, tuy thuộc trường quân đội đế quốc tinh anh nhưng cũng chỉ là tay mơ chưa nhập học, không có kinh nghiệm thực chiến đối phó Trùng tộc.
Đột ngột gặp Trùng tộc chỉ nhìn thấy trong video, tất cả đều luống cuống.
“Chạy mau!!”
“Con mẹ nó, nơi này không phải chủ tinh cầu sao? Tới chơi nên cả súng điện tử cũng không mang!”
“Không được, Omega ở cách vách, đi yểm hộ bọn họ trước!”
Hàn Khuynh mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ mà sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm tứ chi đâm thủng mặt đất, chỉ kém một chút, thiếu chút nữa thân thể đâm thủng chẻ nửa.
Cánh tay bị buông ra, Hàn Khuynh bỗng nhiên ý thức có người cứu.
Đối phương nhất định sớm phát giác ra dị thường.
“Cảm ơn, tôi quá yếu, không có phát hiện khác thường.” Hàn Khuynh tìm lý do, một bên trộm ngắm Quý Cẩn, phát hiện ánh mắt Alpha vẫn luôn nhìn Trùng tộc to lớn nơi xa, biểu tình khinh thường, thản nhiên như mây trôi, trong lòng chợt nghĩ đến một khả năng.
Trước đó, Hàn Khuynh nhất định không tin có tân sinh đạt tình độ này nhưng sau khi Alpha cứu, Hàn Khuynh không còn ôm hoài nghi.
“Tôi đi cứu viện! Tuyệt đối không cô phụ tín nhiệm của cậu.” Hàn Khuynh não bổ xong đẩy nhẹ bả vai Alpha, đây là nghi thức phó thác nhóm Alpha thường dùng, biểu tình nghiêm túc kiên nghị: “Bảo trọng!”
Đừng đi, đừng đi anh bạn!
Quý Cẩn nhìn bóng lưng Hàn Khuynh, cả người sợ tới mức bay hồn. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng giữ chặt Hàn Khuynh thành khẩn nói lời xin lỗi, giây tiếp theo thế giới đột nhiên chuyển sang chủ đề ma huyễn.
Trùng, Trùng tộc là cái gì? Trong kịch bản không có viết.
Đầu óc Quý Cẩn ảo não, hài cốt sắc bén theo gió lạnh xẹt qua gương mặt, đầu óc mãnh liệt nổ vang truyền đến đau nhức, chợt ý thức không phải đang nằm mơ, cũng không phải quay phim điện ảnh.
Tất cả mọi người xông ra ngoài chạy trốn, Quý Cẩn đứng trong gió hỗn độn đối nghịch đám đông.
Chân đen nhánh giống sắt thiết cắm rễ xuống mặt đất, tổng cộng có sáu chân, thoạt nhìn như phiên bản châu chấu phóng đại. Từng nơi nó đi qua đều để lại hố lớn, tròng mắt bắn ra tia hồng quang ác ý.
Vô số sương đen theo thân thể khổng lồ che trời lấp đất.
Chúng nó cắn nuốt rất nhanh.
Sinh vật khổng lồ……
Quý Cẩn lui về phía sau vài bước, muốn chạy nhưng mắt cá chân gãy không có lực. Trong não chịu kí©h thí©ɧ lớn nảy lên từng trận đau nhức khiến hắn khó không hỏi.
Mọi người không ngừng chạy trốn, bên tai vang lên tiếng thét chói tai, khóc thút thít, Quý Cẩn kéo chân bị thương đến buồng điện thoại bàn, không ngừng quay đầu nhìn lại.
Thẳng đến khi chi trước khổng lồ bén nhọn làm lơ mục tiêu gần trong gang tấc, nhanh chóng thẳng tắp hướng phía hắn!
Máu đột nhiên phun vãi ra, chậm rãi chảy xuôi. Quý Cẩn theo bản năng trốn tránh, quái vật hung hăng ấn hắn trên vách tường. Bả vai tê rần rồi sau đó truyền đến đau nhức, máu thịt và xương cốt đều sắp dập nát.
Nó lôi ra tơ máu, Quý Cẩn cứng đờ thấp hèn nâng mắt, nhìn lỗ máu dữ tợn đáng sợ chiếm cứ một phần ba diện tích bả vai.
“Đệt……” Sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn, thế giới này hết cứu.
Phòng tuyến tâm lý nháy mắt sụp đổ, chịu không nổi một chút kí©h thí©ɧ, không biết cố gắng mà ngất đi.
Mọi người đang chạy trốn bỗng nhiên phát giác, sâu nhỏ công kích khắp nơi bỗng nhiên quỷ dị đình trệ mấy giây.
Ngay sau đó, tòa nhà kiên cố không phá vỡ nổi ầm ầm sập đè thân thể khổng lồ, cuốn lên một mảnh bụi bặm.
Chờ bụi bặm tan đi, bọn họ thấy rõ một bóng dáng từ trên cao rơi xuống.
Đồng thời vô số sâu nhỏ giống như máy móc mất điện đình chỉ công tác, sôi nổi từ trên cao rơi xuống.
Mọi người chen chúc tiến lên, trong đó một người có kinh nghiệm, đẩy đám người ra, ngồi xổm chăm chú nhìn thanh niên hôn mê, nhẹ nhàng thở ra:
“Mới vừa thức tỉnh tinh thần lực, kiệt quệ dẫn tới hôn mê, không đáng ngại.”