Chương 7: Thí nghiệm
Một nam một nữ trốn trong phòng điều khiển, bọn họ đều là nhân viên của nhà máy, khi quái vật xuất hiện, bọn họ đang trực ban trong phòng điều khiển, thông qua màn hình theo dõi nhìn thấy quái vật đột nhiên xuất hiện, gặp người liền ăn.
Bọn họ sợ tới mức lập tức khóa trái cửa, trong lúc có người đến gõ cửa, bọn họ không dám phát ra tiếng động nào.
Sau khi quái vật rời đi, bọn họ mới bình tĩnh lại.
Máy theo dõi gắn bên ngoài cửa phòng điều khiển bị rơi mất khi quái vật đánh nhau, bởi vậy bọn họ không dám mở cửa, sợ quái vật sẽ chặn bọn họ ở cửa.
Tiếng nói chuyện mà Lâm Vi Cửu nghe được khi đứng ngoài cửa chính là của bọn họ.
"Anh lưu có người đang cạy khóa, chúng ta có mở cửa hay không?" Cô gái do dự hỏi.
“Đừng mở, đề phòng là quái vật, cô đem cửa mở ra, chúng ta chính là thức ăn của quái vật.” Người đàn ông trung niên được gọi là anh Lưu nhìn qua có vẻ chất phác trung thực, anh ta cắn một miếng bánh mì cho cô gái một cái liếc mắt.
Triệu Nhã nhìn bánh mì trong tay anh ta, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Hôm qua cô trực ca đêm, buổi trưa hôm nay cùng anh Lưu thay ca, gần một giờ anh ta mới đến. Đang chuẩn bị rời đi, trời đột nhiên tối sầm, cô sợ bóng tối liền nghĩ chờ trời sáng lại rời đi, kết quả hiện tại bị nhốt ở chỗ này.
Cô xoa xoa cái bụng đang réo của mình, trong lòng hối hận.
Nếu sớm biết cô liền...
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này, cô cũng sẽ không rời đi, cô sẽ sớm chuẩn bị đồ ăn nhanh cho mình.
Anh Lưu liếc mắt nhìn Triệu Nhã đang ngồi không nói lời nào, cười nhạo một tiếng, đem miếng bánh mì cuối cùng toàn bộ nhét vào trong miệng.
Khi Lâm Vi Cửu tiến vào liền nhìn thấy một màn này.
"Bên ngoài còn có quái vật sao?" Anh Lưu nhìn thấy bọn họ liền bước lên phía trước hỏi, giọng nói kích động.
Triệu Nhã đứng trong góc bĩu môi, nói thầm: "Lại tới nữa."
Cô đứng dậy, đối với hai người Lâm Vi Cửu cười cười.
"Hai người là nhân viên nơi này?" Lâm Vi Cửu chú ý tới đồng phục nhân viên trên người bọn họ, phía trên có logo và tên của nhà máy đồ hộp.
"Phải phải, mấy người là tới cứu chúng tôi ra ngoài sao?" Anh Lưu nịnh nọt cười hỏi.
Lâm Vi Cửu không để ý tới anh ta, đi thẳng tới bàn máy vi tính nhìn màn hình theo dõi.
Trên màn hình một màu đen kịt, nhưng cô chú ý tới màn hình theo dõi hiển thị trạng thái là mở ra.
Rất rõ ràng, máy theo dõi đã bị phá hư.
Ôn Tắc Niên cũng đang quan sát phòng điều khiển.
Anh cùng Lâm Vi Cửu ý nghĩ không giống, sau khi đèn được bật sáng, anh nhìn thấy theo dõi ở một số nơi không có bị phá hư.
Lâm Vi Cửu thu được ánh mắt của Ôn Tắc Niên, vẻ mặt không thay đổi, ra hiệu cho Ôn Tắc Niên đi kiểm tra máy tính.
Nhìn thấy Ôn Tắc Niên đi đến bàn máy tính, sắc mặt anh Lưu lập tức thay đổi.
Dưới cái nhìn của Lâm Vi Cửu, anh ta một cử động nhỏ cũng không dám.
Cũng thật là tà môn, sau khi anh ta bắt gặp ánh mắt của bọn họ, giống như bị một ngọn núi đang đè lên người, ép tới thở một hơi đều khó khăn. Luôn có cảm giác nếu như không nghe lời của bọn họ, kết cục của anh ta sẽ rất thảm.
Không chỉ anh Lưu có loại cảm giác này, Triệu Nhã cũng là như thế.
So với anh Lưu, cảm giác của cô càng mãnh liệt, giác quan thứ sáu nói cho cô, bọn họ không phải đang hỏi ý kiến của hai người bọn cô, mà là đang thông báo cho hai người.
Mặc kệ ý kiến của hai người bọn cô là gì, bọn họ cũng sẽ không nghe theo.
Triệu Nhã ở trong lòng suy đoán nghề nghiệp của bọn họ.
Ôn Tắc Niên mở ra máy tính, thuần thục tìm được theo dõi.
Hắn mở ra tất cả máy theo dõi, phát hiện trên màn hình phần lớn vẫn như cũ là một mảnh đen kịt.
May mà máy theo dõi gần mục tiêu của bọn họ là nhà kho còn không có bị phá hư. Ôn Tắc Niên không quan tâm đến việc những máy theo dõi khác bị phá hư hay không.
Anh Lưu nhẹ nhàng thở ra sau khi nhìn thấy theo dõi bị mở ra, không có nhìn đến tung tích của quái vật, đối với việc bọn họ mở ra theo dõi không còn bài xích.
Đồ vật bên trong theo dõi anh ta đã nhìn nhiều năm, cũng không nghĩ đi vây xem.
Lâm Vi Cửu nhìn màn hình theo dõi, nhìn đến đầu choáng váng, cũng không tìm được vị trí nhà kho, còn Triệu Nhã thì không dám tới gần bọn họ.
Cho nên nhìn theo dõi cũng chỉ có Ôn Tắc Niên một người, anh vừa nhìn vừa nhớ đường đi.
Không đến hai phút, Ôn Tắc Niên liền rời đi máy vi tính.
"Đi thôi." Lâm Vi Cửu dẫn đầu rời khỏi phòng điều khiển.
Ôn Tắc Niên thuần thục cất vở đi theo sau.
Nhìn thấy bọn họ bước ra khỏi phòng điều khiển, anh Lưu nhanh chóng phản ứng, gọi lại bọn họ: "Chờ đã, tôi có thể đi theo hai người không?"
"Còn có tôi, còn có tôi nữa." Triệu Nhã vội vàng nói.
Bọn họ không phải tùy tiện muốn đi theo hai người Lâm Vi Cửu, hai người Lâm Vi Cửu khí thế không giống người thường, có hai người ở, tỉ lệ sống sót của bọn họ sẽ rất lớn.
Anh Lưu cùng Triệu Nhã đều có loại suy nghĩ này.
Lâm Vi Cửu không có yêu thích làm thánh mẫu, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Tắc Niên, cô đã thay đổi quyết định: "Có thể, nhưng chúng tôi không bảo đảm hai người có thể an toàn rời đi nhà máy đồ hộp, muốn đi cùng chúng tôi hay không, tự mình quyết định." Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi phòng điều khiển.
Anh Lưu cùng Triệu Nhã nghe xong lời này, liền có ý muốn lùi bước.
Triệu Nhã là người đầu tiên đưa ra quyết định, ở trong phòng điều khiển không phải an toàn 100%, bọn họ có thể sống trong phòng điều khiển lâu như vậy là do có người khác giúp tiêu diệt quái vật.
Hai người kia là người mạnh nhất mà họn họ từng gặp, trong phòng điều khiển cũng không có thức ăn đồ uống, anh Lưu có mang theo một ít thức ăn, nhưng cũng đã bị anh Lưu chính mình ăn hết, cô hiện tại bụng đói kêu vang, có người mang theo rời đi, cô còn do dự cái gì?
Nghĩ đến đây, Triệu Nhã lập tức đuổi kịp đi theo.
Anh Lưu gặp cô đi theo, cũng không do dự, cũng đi theo rời khỏi phòng điều khiển. Chính mình một người trong phòng điều khiển, bên ngoài là quái vật dày đặc, nghĩ đến liền cảm thấy rất dọa người.
Khi bọn họ đến nhà kho, anh Lưu mới biết được mục đích của bọn họ là cái gì.
Anh ta đảo mắt, trong lòng suy nghĩ nên như thế nào để thu hoạch chỗ tốt.
Hiện trường thực tế ở nhà kho khác hoàn toàn so với bên trong màn hình theo dõi.
Trên mặt đất, trên tường tất cả đều dính đầy vết máu đỏ sậm, trên mặt đất đều là dấu chân lộn xộn, xung quanh đồ vật ngã trái ngã phải, giống như vừa trải qua một trận đại chiến.
Lâm Vi Cửu thấy cảnh này, mặt không đổi sắc, giẫm lên vết máu sắp đông lại đi vào trước cửa nhà kho. Phía trên lắp đặt một cái khóa mật mã, có rất nhiều dấu vết phá hư.
Cô tùy ý giật giật khóa mật mã, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào.
Trong dự đoán.
Cô lấy khăn giấy ra lau tay.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Nhã bĩu môi, trong lòng than thở: "Đều khi nào rồi, còn lau tay, lúc này cô ta còn muốn sạch sẽ."
Lâm Vi Cửu lau tay xong, lại lau sạch bên ngoài khóa mật mã.
Vết máu bị lau đi một chút, nhưng nó vẫn có chút không rõ ràng.
Ôn Tắc Niên kịp thời đưa cho cô một túi khăn giấy.
Lâm Vi Cửu rút ra một tờ, đem khăn ướt lau khóa mật mã vài lần.
Khóa mật mã cuối cùng cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Lâm Vi Cửu vừa lòng nở nụ cười, đem khăn giấy đưa cho Ôn Tắc Niên, lấy ra tấm thẻ có hình ảnh hộp mở khóa chuyên nghiệp, đổi thành hình thái vật thật.
Cô lộ ra chiêu này làm hai người Triệu Nhã sợ ngây người.
Đây đến tột cùng là cái gì? Dị năng?
Trong lòng hai người không hẹn mà cùng xuất hiện hai câu hỏi này.
Lâm Vi Cửu lười nhác mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không để ý đến bọn họ, tiếp tục mở khóa.
Thí nghiệm đã kết thúc!
Nụ cười trên miệng Lâm Vi Cửu càng thêm sâu, cô liếc nhìn Ôn Tắc Niên, anh khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.