Chương 47: Rừng mưa nhiệt đới 6

Chương 47: Rừng mưa nhiệt đới 6

“Đại lão, kỹ năng của ta tạm thời kiểm tra đo lường không đến vị trí của quái vật. Kỹ năng của ta có thể kiểm tra đo lường xa nhất chính là lấy bản thân vì trung tâm, khoảng cách bán kính mười km. ”

“Không vội, sắc trời cũng không còn sớm, trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức chờ buổi tối quái vật rời tổ.”

Ba người cùng nhau ăn cơm, lần này trời mưa không có lớn như ngày hôm qua, tạnh cũng mau, bọn họ còn chưa ăn xong thì mưa đã tạnh.

Lâm Vi Cửu cho rằng bọn họ muốn nghỉ ngơi, lại phát hiện bọn họ cầm rìu chuẩn bị đi ra ngoài.

“Hai người đây là?”

“Đại lão cô là vô hạn thu thẻ bài sao?”

Lâm Vi Cửu nghe hiểu, “Đương nhiên, nếu hai người phát hiện loại hạt giống khác, đầu gỗ hoặc là trái cây đều có thể tìm ta, nói không chừng ta cũng sẽ thu đồ vật khác.”

“Cảm ơn đại lão, đại lão chúng ta mỗi người lại mua 5 cái rìu.” Hách húc đồng kích động nói.

Cô là bị anh trai nuôi lớn, gia đình vẫn luôn đều thực túng quẫn, lần này tiến vào phó bản biết được yêu cầu phải sinh tồn ít nhất 10 ngày, cả người cô đều choáng váng, hiện tại Lâm Vi Cửu nói chỉ cần chặt cây là có thể bán đi, hai anh em bọn họ ngoài miệng không nói, trong lòng đều mừng rỡ như điên.

“Rìu hỏng rồi?”

“Còn không có, nhưng giá trị bền bỉ đã không nhiều lắm, muốn mua nhiều chút để chặt cây.”

Lâm Vi Cửu ngẩn ra, nhớ tới cái rìu kia cũng mới 10 điểm giá trị bền bỉ, mỗi lần chặt một cái cây đều sẽ hao phí một điểm giá trị bền bỉ.

"Một cái rìu 20 đồng vàng, hai đồng vàng thu mua một cái rìu hư hao. Còn thu mua thẻ bài thì thẻ bài màu trắng 5 điểm sinh tồn, thẻ bài màu xanh lục 10 điểm sinh tồn, thẻ bài màu xanh lam 20 điểm sinh tồn, thẻ bài màu đỏ 30 điểm sinh tồn, sau này nếu như xuất hiện thẻ bài cấp bậc cao hơn, lại định giá."

Trên mặt Hách Húc Đồng xuất hiện một vòng ửng đỏ, nói: "Đại lão cô không cần như thế này, thẻ bài hư hao cùng thẻ bài hỏng không có gì khác nhau, giá thu mua của cô quá cao."

"Không sao. Sau khi rời đi phó bản cô cùng anh của cô có thể ở diễn đàn giao dịch tìm kiếm tên của ta, ta đã mở một giao dịch mua lại ở đó, ngẫu nhiên cũng sẽ bán thẻ bài, hai người sau khi rời đi phó bản cũng có thể lên diễn đàn để giao dịch, ta dự định sau khi phó bản lần này kết thúc lại đi mở mấy cái giao dịch thu mua."

"Đại lão, cô tên gì vậy?"

“Anh trai của cô không có nói cho cô sao?" Lâm Vi Cửu có hơi kinh ngạc, "Ta là Lâm Vi Cửu, rừng rậm lâm, mỉm cười vi, số lượng cửu."

Không nghĩ tới, Hách Húc Đồng càng thêm kích động, trợn to mắt: "Đại lão nguyên lai cô là Lâm Vi Cửu a, ta cùng anh trai rất sớm đã chú ý tới cô, lúc cô mở ra giao dịch thu mua, ta cùng anh trai thiếu chút nữa liền đã chết, cũng bởi vì cô mở ra giao dịch thu mua, chúng ta mới có tiền mua thuốc."

Lâm Vi Cửu choáng váng, cô nhớ kỹ cô ở trên diễn đàn thu mua đều là thẻ bài màu trắng, thiết lập tiền tệ đều là đồng vàng. Dùng đồng vàng mua thẻ đạo cụ khôi phục hẳn là cần rất nhiều đi?

"Chính là thẻ bài màu trắng, lúc đó chúng ta có rất nhiều thẻ bài màu trắng, mỗi lần mở rương bảo vật bên trong đều có rất nhiều, nhưng trên cơ bản đều là thẻ bài màu trắng."

Lâm Vi Cửu khóe miệng giật một cái.

Thẻ bài màu trắng hẳn là đều do Hách Húc Nhiên mở ra.

Sau khi nói chuyện xong, Hách Húc Đồng cầm mười cái rìu ra ngoài.

Lâm Vi Cửu thấy cô đi xa, cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vừa lúc có thời gian sửa một cái thẻ bài bị hư hao, lại dọn dẹp một chút khe thẻ bài, giỏ trúc cùng thẻ bài trên người.

Thuận tiện lại phân loại một chút, cái nào là muốn bán đi, cái nào là để lại cho Ôn Tắc Niên nghiên cứu, còn có cái nào quan trọng với đoàn đội.

Khi cô đang bận rộn, bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.

Lâm Vi Cửu nghe tiếng nhìn lại, có chừng bảy tám người từ nơi không xa đang đỡ lẫn nhau đi tới, trên người đầy thương tích.

"Đội trưởng, phía trước có nơi trú ẩn, chúng ta đi qua nghỉ ngơi đi."

"Khụ khụ, đi."

Lâm Vi Cửu đem đống lửa một lần nữa cháy lên.

"Chỗ này là ta dựng lên, mấy người phải giao phí ăn ở mới có thể đi vào."

"Cô......"

"Vân Thiên, không được vô lễ." Vân Thanh nhìn về phía Lâm Vi Cửu trầm giọng hỏi, "Cô muốn cái gì?"

"Mỗi người 500 điểm sinh tồn một đêm."

"Cô......"

Vân Thiên còn chưa nói hết lời liền bị Lâm Vi Cửu ngắt lời, "Mấy người nếu như chê đắt, liền tìm chỗ khác đi, dù sao chỗ ta cũng nhỏ, nhét không được nhiều người như thế."

Một đám người bị thương vẻ mặt phức tạp nhìn chỗ ẩn núp lâm thời còn rất trống trải, không biết nên nói cái gì.

"Được rồi Vân Thiên, thương tích của các anh em quan trọng hơn. Mấy người đem điểm sinh tồn đều đưa cho Vân Thiên, để Vân Thiên đi giao."

Không ai dám từ chối, bọn họ đi lại trong mưa lâu như vậy, vết thương đã chuyển biến xấu, thanh máu không ngừng rơi xuống, cũng không có thời gian lại tìm chỗ khác, hiện tại bọn họ chỉ muốn tranh thủ thời gian tìm một nơi an toàn để xử lý vết thương, chỉ cầu thanh máu đừng rơi xuống nữa.

Tài khoản đến 4000 điểm sinh tồn, Lâm Vi Cửu mỉm cười nghênh đón bọn họ tiến vào.

Lúc chuẩn bị dựng chỗ ẩn núp nhìn thấy đất trống rất lớn, nên hai anh em Hách Húc Nhiên mười phần nhiệt tình chặt cây trúc chặt cây chuối tây, cô bất đắc dĩ mới đem chỗ ẩn núp dựng lớn như thế, không nghĩ tới bây giờ tới nhiều người như vậy. Cũng coi như không có lãng phí đi.

Sau khi rời khỏi đây cô định dùng điểm sinh tồn thu mua thẻ bài hư hao, hiện tại điểm sinh tồn trong tay cô mới có một hai vạn, căn bản không đủ dùng.

Thịt muỗi cũng là thịt.

Có kỹ năng trong tay, không lấy ra kiếm tiền thì thật đáng tiếc.

"Mấy người đây là gặp phải cái gì vậy? Sao thảm như thế."

Vân Thanh cười khổ: "Chủ yếu là do trên đường mắc mưa, hiệu quả khôi phục của đạo cụ giảm phân nửa."

"Hiệu quả khôi phục của đạo cụ gặp mưa sẽ giảm phân nửa sao? Trong tay của ta còn có một ít thẻ đạo cụ khôi phục, mấy người muốn sao? Đều là thẻ đạo cụ khôi phục cấp bậc màu xanh lục, muốn mua thì 800 điểm sinh tồn một tấm."

Lâm Vi Cửu rõ ràng đang lừa dối bọn họ, giá thị trường của một tấm thẻ bài cấp bậc màu xanh lục tối đa cũng liền 300 điểm sinh tồn. Thẻ bài trang bị mới là thứ kiếm tiền nhiều.

"Nếu như trên người mấy người có bất kì loại thẻ bài hư hao nào đều có thể bán cho ta." Cô đem giá thu mua từng nói với Hách Húc Đồng nói lại một lần nữa cho bọn họ nghe.

Sau khi nghe xong trên mặt bọn họ lúc xanh lúc đỏ, nhưng đừng nói, trong tay bọn họ thật là có không ít thẻ bài hư hao.

Thứ nhất là vì ảo tưởng sau này có thể tìm được người có thể sửa chữa thẻ bài, thứ hai là không bỏ được ném chúng đi.

"Cô muốn thẻ bài hư hao làm cái gì?"

"Thu thập." Cụ thể liền không nói.

Sau này ở trong cửa hàng của Lâm Vi Cửu nhìn thấy thẻ bài quen thuộc từng người hận không thể lập tức tìm cô đánh một trận.

Hiện tại điểm sinh tồn trong tay bọn họ không đủ, đều lấy ra thẻ bài hư hao trân quý của mình bán cho Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu nhìn thấy những tấm thẻ bài màu xanh lam, vẻ mặt càng thêm chân thành.

Không có ai là không yêu tư vị kiếm tiền.

Cô cũng vậy.

Sau khi Vân Thiên biết được tên của cô liền kêu to: "Cô là Lâm Vi Cửu?"

"Đúng vậy."

"Sao thế?" Vân Thanh hỏi em trai.

Vân Thiên không để ý tới Vân Thanh, nói với Lâm Vi Cửu: "Ta là Vân Thiên a, đầu tuần ta còn thu mua thẻ đạo cụ khôi phục của cô, còn nói các việc trong diễn đàn cho cô. Cô không nhớ ta sao?"

"Nhớ kỹ, rồi sao?"

"Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã gặp mặt, có thể cho ta một chút phản ứng được không?"

Lâm Vi Cửu: "Anh muốn phản ứng gì?"

"Ta...... Ít nhất là không qua loa như vậy là được."

Vân Thiên thấy cô không nói lời nào, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lên.

"Cái kia, cô xem chúng ta đều quen biết, cô dùng giá thị trường của đồng vàng lại bán cho chúng ta một ít đạo cụ được không? Sau này chúng ta cũng có thể nhiều hơn lui tới, lẫn nhau giao dịch. Anh trai ta có một dong binh đoàn, mỗi ngày đều sẽ mang đội đánh phó bản, nếu cô cần cái gì, chúng ta cũng có thể ưu tiên bán cho cô."

Lâm Vi Cửu đảo mắt hỏi: "Mấy người là căn cứ nào?"

"Chúng ta còn không có căn cứ, cô có căn cứ sao? Anh trai ta còn đang suy nghĩ nên gia nhập căn cứ nào, căn cứ của cô cách chúng ta không xa, nói không chừng chúng ta cũng sẽ đi căn cứ của cô."

"Ta ở thành phố Y, còn mấy người ở đâu?"

Vân Thiên thấy cô đối với đề tài này càng có hứng thú hơn, liền vội vàng trả lời: "Chúng ta ở thành phố bên cạnh, cách thành phố Y không xa, cô ở căn cứ nào thế?"

"Lãnh địa Vân Trúc."

Lâm Vi Cửu vừa nói ra khỏi miệng, toàn trường yên tĩnh.

Bởi vì đây là lãnh địa duy nhất trong bảng xếp hạng có tiền tố là lãnh địa mà không phải là căn cứ.

Hầu như tất cả người chơi đều đang tìm hiểu vì sao tiền tố của lãnh địa Vân Trúc lại là lãnh địa mà không phải là căn cứ.

Lâm Vi Cửu không để ý tới ý nghĩ vi diệu của bọn họ, đem yêu cầu cùng chỗ tốt của lãnh địa Vân Trúc từng cái nói rõ cho bọn họ.

Vân Thanh tâm động, chủ yếu dò hỏi: "Chúng ta bên ngoài thu thập vật tư cần nộp lên bao nhiêu?"

"Một phần năm, lãnh địa của chúng ta có nước có điện, tốt hơn nhiều so với chỗ khác."

Xác thực như thế.

Vân Thanh có tiếp xúc qua một số người phụ trách căn cứ, tất cả đều là hết nước mất điện, còn thông qua một số tiểu lâu la trong căn cứ biết được căn cứ của bọn họ rất hỗn loạn. Chỉ có mấy cái căn cứ tương đối sạch sẽ có trật tự, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ thu tinh anh hoặc là người đơn độc, không thu những người có đoàn đội như bọn họ.

Lãnh địa Vân Trúc mặc kệ thực lực mạnh hay yếu đều sẽ thu, chỉ không thu đạo đức bại hoại, người có nhân phẩm không tốt.

Anh ta tin tưởng trong đội ngũ của anh ta không có loại người này.