Chương 25: Liễu thụ quái

Chương 25: Liễu thụ quái

Bảy người theo kế hoạch chia ra hành động.

Thể lực của Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên tốt nhất, giá trị vũ lực cũng là cao nhất ở đây, liền phụ trách dẫn đi đám người kia, những người khác tìm cơ hội trốn đi vào, cuối cùng tập hợp ở cổng lớn Đại học T.

Đây chính là kế hoạch của bọn họ, hành động cụ thể, tự làm quyết định.

Thấy đám người kia dẫn người theo đuổi, bọn họ rất tự nhiên phân tán chạy đi, người dẫn đầu không chút hoài nghi nào, phái mấy người khác truy tìm bọn họ, chính anh ta mang theo những người còn lại đuổi theo Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên.

Mang theo đám người kia vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng không đi con đường trạm thu phí kia, chỉ ở trên núi chạy tán loạn, cũng vô cùng có mục tiêu chạy về phía trong thành.

Kế hoạch rất hoàn mỹ, xuất hiện sai lầm duy nhất chính là sau khi người dẫn đầu thấy bọn họ chạy vào thành không chỉ không có lui về, ngược lại tiếp tục đuổi, đi ngang qua nhà mình còn hô thêm mấy người cùng nhau đuổi theo bọn họ.

Không nói võ đức.jpg

Tạm thời vứt ra đám người kia, chạy đến đường quốc lộ, Lâm Vi Cửu lấy ra chiếc xe dự bị, trà trộn vào bên trong các xe đang lui tới.

Cho dù ai cũng không thể nghĩ đến có người sẽ tùy thân mang theo xe cộ.

Trong tay mấy người Tóc Xanh cũng có một chiếc xe, Lâm Vi Cửu đã sớm đưa cho bọn họ.

Trạm thu phí cách trung tâm thành phố có mười mấy km, không có xe căn bản là đi không được.

Trong chiếc xe kia Ôn Tắc Niên không có sửa chữa lại trợ thủ trí năng, một người lái xe một người nhìn bản đồ chỉ đường cho tài xế, còn lại ba người ngồi ở phía sau điều tra tình huống xung quanh sau đó nói cho tài xế.

Bọn họ cũng giống với hai người Lâm Vi, chạy đến quốc lộ liền lập tức lấy xe ra, lái xe đến thẳng trung tâm thành phố.

Lâm Vi Cửu lo lắng bọn họ chạy không thoát đám người kia, đặc biệt đem xe thể thao cho bọn họ, tốc độ rất nhanh.

Sau khi trên đường bắt đầu có xe cộ nhiều hơn, tốc độ xe của bọn họ dần dần giảm xuống, một là vì chờ Lâm Vi Cửu, hai là sợ xảy ra tai nạn xe cộ.

Thiệu Doãn Phàm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, buồn bực chán nản nhìn về phía sau, "Bọn họ sẽ không bị bắt đi? Sao còn chưa tới nữa?"

"Anh gấp cái gì?" Tóc Xanh ngồi bên cạnh anh ta, mở miệng ăn bánh mì, "Bọn họ lợi hại hơn chúng ta nhiều, quan tâm an toàn của bọn họ còn không bằng mau ăn cái gì đi, còn có mười phút liền đến lượt anh lái xe."

Đoạn đường này bọn họ đều không có thời gian ăn cái gì, hiện tại chính là đói thảm.

"Cho ta chút, có cocacola sao?" Thiệu Doãn Phàm đoạt lấy bánh mì trên một tay khác của Tóc Xanh.

"Chỉ có sữa bò cùng sữa chua, anh uống cái gì?"

Thiệu Doãn Phàm nhìn qua nhìn lại, rầu rĩ nói: "Sữa bò đi, ta còn đang dài vóc dáng, uống nhiều sữa bò một chút, dài cao hơn một chút." Hiện tại anh ta không chỉ có là người có tuổi tác nhỏ nhất trong xe, vẫn là chiều cao thấp nhất.

Ngay cả nữ tính như Lâm Vi Cửu cũng cao hơn anh 2 cm.

Lâm Vi Cửu cao 1m72, anh ta chỉ cao 1m7.

Phiền muộn.

Tóc Xanh và Tiền Trình Nhạc ha ha cười xấu xa.

Thiệu Doãn Phàm bi thương cùng phẫn nọ ăn bánh mì uống sữa tươi, từ chối cùng bọn họ nói chuyện.

Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia hai người Lâm Vi Cửu lần nữa gặp được khó khăn.

Thật vất vả vứt ra người của căn cứ Hi Vọng, còn chưa kịp liên lạc với mấy người kia bọn họ liền gặp quái vật cản đường.

Liễu thụ quái đứng giữa đường cành cây rung lên.

Hất văng mấy chiếc xe, thậm chí có cành cây trực tiếp đánh vỡ cửa kính xông vào quấn cổ người ngồi trong ô tô, siết cổ cho đến chết.

Thân cành Liễu thụ quái lấy mắt thường có thể thấy được thô to hơn.

"Nó hút máu làm thức ăn."

Hai người trăm miệng một lời.

Lại không hẹn mà cùng mở cửa xe từ trên xe xuống dưới, ôm đầu lăn một vòng, tránh thoát công kích của cành cây, chiếc xe giữa hai người trong nháy mắt báo hỏng.

Đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là một chiếc xe nhỏ, trên xe không có bất kỳ vật gì có giá trị, báo hỏng liền báo hỏng đi, còn có chiếc tiếp theo.

Hai bên con đường này tất cả đều là đỉnh núi, trên núi trồng cây cối cỡ nhỏ theo công kích của Liễu thụ quái mà điên cuồng lay động.

"Chậc, quên điểm này."

Bức tường bên ngoài ngọn núi cao khoảng hai mét, tạm thời có thể dùng làm chỗ an toàn để tránh né.

Ngoại trừ chủ xe của mấy chiếc xe ngay từ đầu liền bị Liễu thụ quái đánh lén cùng chủ xe thấy không rõ hiện thực, những người khác liền lập tức bỏ xe thoát đi.

Dáng người Lâm Vi Cửu nhẹ nhàng mạnh mẽ đi tới bên ngoài bức tường, lưng dựa sát vào bức tường, ánh mắt nhìn qua lại, ý đồ tìm kiếm bản thể của Liễu thụ quái.

Một cô gái có mái tóc đen dài, mặc bộ đồng phục bó sát người, chân giẫm giày cao gót, tay cầm cung tên vừa tránh cành cây hút máu vừa nhắm ngay một chỗ kéo cung bắn tên.

Điều khiến Lâm Vi Cửu để ý chính là, đầu mũi tên của cô gái kia mang theo ngọn lửa.

Ngay cả việc cô ta đi giày cao gót đều không để mắt đến.

A, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân a!

Lâm Vi Cửu ở trong lòng cảm khái một câu, không tiếp tục xem kịch, mà là lấy ra ná cao su phi tiêu cá tìm kiếm góc nhìn tốt nhất.

Cầm Đường đao chặt đứt mấy cành cây đáng ghét, căn cứ vị trí chân giơ lên cao cô gái kia rất nhanh liền tìm được một chỗ thích hợp cô nhất.

Lâm Vi Cửu bên ngoài kéo cung bắn tiêu, vụиɠ ŧяộʍ thì dùng tinh thần lực khống chế hướng đi của phi tiêu cá. Vị trí của cây liễu quá lớn, đơn thuần dùng ná cao su bắn phi tiêu, rất khó gây ra sát thương bạo kích đối với cây liễu.

Bắn đi ra chính là phi tiêu cá, trên thực tế tầm mắt của cô cũng đi theo phương hướng chuyển động của nó, có thể dựa vào phi tiêu cá để xem tình huống cùng thanh máu của Liễu thụ quái.

Phi tiêu cá bay ra phạm vi quốc lộ, Lâm Vi Cửu cũng nhìn thấy bản thể của Liễu thụ quái.

Thật sự rất lớn.

Nó to gấp mười lần một cây liễu bình thường, không biết nó đến tột cùng đã gϊếŧ bao nhiêu người?

Cô còn nhìn thấy cô gái mang giày cao gót bắn ra mũi tên, ánh lửa đang bùng cháy trên thân Liễu thụ quái.

Trách không được cành cây của nó đang rung loạn xạ, có đôi khi còn đánh tới trên đất trống không người. Hiện tại đã biết nguyên nhân.

Cô đã gϊếŧ qua một gốc Thụ quái, nhược điểm của bọn nó Lâm Vi Cửu rõ như lòng bàn tay, phi tiêu cá dưới sự khống chế của Lâm Vi Cửu bay đến vị trí thụ tâm của Liễu thụ quái.

Vừa mới đến gần, phi tiêu cá liền bị đánh bay, Lâm Vi Cửu kịp thời buông ra sự khống chế đối với nó, lại một cây phi tiêu cá thoát cung mà đi, cây phi tiêu cá này sau đuôi mang theo cô quấn lên ngàn sợi tơ.

Cô một lần có thể khống chế cùng lúc hai vũ khí, đây cũng là một sơ hở trong kỹ năng này.

Lâm Vi Cửu không có đứng tại chỗ, mũi chân một giẫm liền nhảy lên trên, nửa đường mượn lực từ bức tường nhảy lên, vững vàng đứng trên đỉnh bức tường, lúc này cô mới phát hiện phía trên cũng rất náo nhiệt.

Vừa là ngọn lửa vừa là đóng băng, nhìn thoáng qua đã biết đó là kỹ năng của mấy cô gái kia, dù là Lâm Vi Cửu cũng ghen tị không thôi.

Ôn Tắc Niên đi lên trước Lâm Vi Cửu một bước, anh ta giống như là đi vào Nữ Nhi quốc, người đứng ở phía trên cùng Liễu thụ quái đánh nhau đều là nữ tính, chỉ có anh ta là một người nam nhân, kỹ năng vẫn là thiên về phụ trợ.

Mặc dù Ôn Tắc Niên mặt không đổi sắc vừa nhìn vừa ghi chép đồ vật, Lâm Vi Cửu vẫn là suy diễn ra dáng vẻ đáng thương của anh.

Bóng dáng Lâm Vi Cửu như ẩn như hiện đi tới gần Liễu thụ quái, trong tay cầm Đường đao.

Những người khác vừa nhìn sang, một giây sau, Lâm Vi Cửu biến mất tại chỗ, nhìn khắp nơi cũng không thấy đâu, làm cho người ta hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác không.

Sau khi biến mất Lâm Vi Cửu đã đi đâu?

Cô đang tới gần Liễu thụ quái, Liễu thụ quái không nhìn thấy cô, vừa hay thuận tiện cho cô hành động.

Ôn Tắc Niên dừng lại bút trong tay, lật giấy ở trên đó qua loa vẽ lên mấy nét, đồ án giống như quỷ vẽ bùa, anh tâm niệm khẽ động, đem đồ án đối chiếu cây liễu, trong mắt của anh nhiều những cảnh tượng khác.

Lâm Vi Cửu cũng là như thế.

Trên đường lớn chật ních xe cộ, một cây liễu nhỏ bé yếu ớt ở ven đường nhìn xem xe cộ lui tới.

Người ngồi ở trong xe vui cười đùa giỡn, ăn ăn uống uống. Lâm Vi Cửu nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, trong mắt cô chỉ có mục tiêu của mình —— Cây liễu.

Cành cây liễu hơi rung nhẹ, giống như đang cùng cô chào hỏi.

Lâm Vi Cửu mỉm cười, chậm rãi đi đến gần nó.

Khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần.

Bước vào phạm vi của cây liễu, cảnh tượng trước mắt thay đổi, ban ngày biến thành ban đêm, xe cộ trên đường chỉ ít hơn một chút so với ban ngày.

Cành liễu mềm mại hóa thành dây thừng trong đêm tối đoạt đi mạng sống con người, gϊếŧ chết những người tham gia giao thông trên đường một cách không thương tiếc.

Lâm Vi Cửu vô thanh vô tức tới gần nó, giơ lên ná cao su, nhắm chuẩn thụ tâm, buông tay.

Phi tiêu cá phá không mà đến đâm vào chính giữa thụ tâm, dòng máu màu xanh lục từ đó chậm rãi chảy ra ngoài.

Nhưng nó không có chết.

Vẻ mặt của Lâm Vi Cửu vẫn không thay đổi, tiếp tục công kích, lần này cô cho mượn châm lửa, phi tiêu cá bôi lên cồn giữa đường liền bốc cháy lên, tốc độ của nó không có giảm xuống, cuối cùng trúng đích làm thụ tâm.

Tia lửa từ thụ tâm bắt đầu bùng cháy, khoảnh khắc đó thật sự rất đẹp.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên bắt đầu lấp lóe.

Lâm Vi Cửu lẹ mắt nhanh tay vung ra mấy cây ngàn sợi tơ quấn lên thân cây liễu.

Phía trên sợi tơ có độc mà cô đã bôi lên, không biết có thể dùng hay không, trước dùng lại nói.

Sau khi làm xong tất cả, đêm tối biến mất khỏi mắt cô, cùng lúc đêm tối biến mắt Lâm Vi Cửu bắt đầu hành động.

Một cái lộn ngược ra sau rời xa bản thể cây liễu, sử dụng Kỹ năng [Khống chế thẻ bài] kéo căng ngàn sợi tơ trên cành cây liễu, đem tất cả các cành cây cố định cùng một chỗ.

Liễu thụ quái phát cuồng tùy ý công kích, tất cả mọi người chuẩn bị tốt việc tránh né, vừa mới di động, cành cây trên không trung rơi xuống đất.

Không phải bị chém đứt mà là ngã xuống đất ngất xỉu đi.

Lúc này, thanh máu của Liễu thụ quái từ 5000 điểm rớt xuống còn 1000 điểm, là lượng máu của một quái vật bình thường.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng lại công kích, không khí hợp tác trước đó lập tức biến mất, mọi người nhìn nhau, không khí tràn ngập khẩn trương.

Quái vật 5000 điểm HP cùng HP của boss bên trong phó bản giống nhau như đúc.

Bây giờ ai còn không biết cầm được giọt máu cuối cùng của boss liền có thể thu hoạch được rương bảo vật màu vàng? Ít nhất bên trong phó bản là như vậy, trong hiện thực thấy được quái vật có cấp bậc cùng boss giống nhau, chỉ cần có chút thủ đoạn bảo mệnh, đều sẽ chiến đấu tranh đoạt.

Lâm Vi Cửu im lặng không một tiếng động nhìn xem tất cả mọi người ở đây, một mảnh thực vật ở nơi này đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn lại Liễu thụ quái đứng giữa vòng vây của các cô.

Cành cây của Liễu thụ quái còn đang chen chúc hướng bên trong.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm cho cành cây của Liễu thụ quái phát ra ánh sáng bạc, ánh sáng kia chính là ngàn sợi tơ phản xạ ra.

Thanh máu của Liễu thụ quái đang lấy số lượng mấy chục mấy chục mà giảm bớt.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Có người nhân cơ hội đánh lén.

Ý nghĩ vừa hiện, ra tay dứt khoát.

Cành cây của Liễu thụ quái bị cố định cùng một chỗ đối với các cô mà nói, vừa lúc thuận tiện các cô nhanh chóng giải quyết nó.

Trùng hợp, Lâm Vi Cửu cũng vậy.

Ngoại trừ Ôn Tắc Niên, những người khác đồng thời dừng tay, lại đồng thời ra tay.

Lâm Vi Cửu đứng gần Ôn Tắc Niên, phi tiêu cá giống như là không cần tiền giống nhau liên tiếp bắn về phía thân cành của Liễu thụ quái.

Mấy cô gái đứng gần cô thấy trong tất cả công kích có cây phi tiêu cá không hợp nhau, lại nhìn Lâm Vi Cửu một chút, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Có người khinh thường, có người miệt thị...... Tóm lại không có người cho rằng Lâm Vi Cửu sẽ tạo uy hϊếp cho các cô.

Ná cao su phi tiêu cá nói trắng ra là chính là vũ khí lạnh.

Cô gái mang giày cao gót có được thân hình của ngự tỷ, khuôn mặt loli, không biết từ khi nào cũng lên đây.

Thái độ của cô ta cùng những người khác không giống nhau, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Vi Cửu chỉ có xem kỹ cùng kiêng kị.

Lâm Vi Cửu nhẹ nhàng đảo mắt nhìn các cô, không hề có chút dừng lại, cô chỉ để ý Ôn Tắc Niên đang ghi chép cái gì ở trên sổ, phía trên một mảnh rậm rạp.

Nếu không phải sổ tay cùng bút là anh dùng kỹ năng làm ra, cô sẽ hoài nghi lượng mực còn lại trong cây bút máy kia.

Lâm Vi Cửu nhìn lén Ôn Tắc Niên viết chữ, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt anh, tôn lên làn da cực kì trắng nõn của anh.

Nếu có người đứng ở góc nhìn của Thượng Đế nhìn xuống, liền sẽ phát hiện ở giữa sườn núi này, Liễu thụ quái vết thương chồng chất đứng ở trung tâm, một đám nữ tính phong cách khác nhau bao quanh nó, một người nam tính duy nhất ở đây lại đứng phía sau vòng vây nữ tính.

Trên tay anh cầm cuốn sổ màu đen cùng bút, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía một người nữ tính nào đó hoặc là Liễu thụ quái ở trung tâm. Vẻ mặt nghiêm túc của anh thoạt nhìn giống như là một nhân viên ghi chép trong phòng thí nghiệm, đang ghi chép vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Mà cô gái ở nghiêng phía trước anh lại qua loa dùng phi tiêu cá để công kích Liễu thụ quái, sau đó quay đầu nhìn lén anh, cảm khái anh trông thật là đẹp trai làm sao.

Tất cả những điều trên kỳ thật cũng chỉ diễn ra trong vài giây.

Nhưng điều đó cũng đủ để cho HP của Liễu thụ quái đang bị thương bá bá bá giảm xuống.

Thấy thanh máu của Liễu thụ quái rớt không sai biệt lắm, Lâm Vi Cửu cất đi ná cao su phi tiêu cá, lấy ra Nguyệt Nha loan đao, nhảy đến gần Liễu thụ quái, né tránh công kích của nó, thuận tiện rời xa phạm vi công kích của những người khác, vung tay ném ra Nguyệt Nha loan đao.

HP của Liễu thụ quái chỉ còn lại 296.

Vừa xem liền biết vũ khí này không tầm thường, mấy cô gái kia đều dâng lên cảm giác nguy cơ, mỗi người đều thần thông muốn đi ngăn cản thanh loan đao kia.

Loan đao tốc độ cực nhanh, công kích của các cô vừa tới, loan đao đã rời đi nơi đó.

Ánh mắt Lâm Vi Cửu kiên định.

Có người không kiên nhẫn, đổi thành công kích Lâm Vi Cửu, chỉ khi cô chết, loan đao dù có lấy được giọt máu cuối cùng của Liễu thụ quái, cũng không thu hoạch được rương bảo vật.

Dưới vỏ cây của Liễu thụ quái, độc tố hòa lẫn vào dòng máu màu xanh lục không nhanh không chậm lặng lẽ đi vào vị trí thụ tâm.

"Rống ——"

Sự đau đớn khiến Liễu thụ quái trước tiên phát cuồng, Lâm Vi Cửu thuận thế nhảy về sau né tránh công kích của loli, cũng rời đi vòng vây quanh Liễu thụ quái.

Tóc phía sau đầu bị gió mạnh thổi bay tán loạn, Lâm Vi Cửu đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ kết quả cuối cùng.

“Tích, tích, tích……”

Lâm Vi Cửu âm thầm đếm thời gian, khống chế Nguyệt Nha loan đao bay về phía trước.

Lúc Liễu thụ quái cuồng bạo, HP tăng lên mấy trăm điểm, mặc dù không có ý nghĩa, nhưng điều này đem lại hi vọng cho mấy cô gái kia.

Lâm Vi Cửu vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hướng bay của Nguyệt Nha loan đao.

Cô cần ở trước khi Nguyệt Nha loan đao bị Liễu thụ quái đánh bay né tránh được công kích của nó.

Sắp tới rồi.

"Phanh!"

Gió mạnh bỗng nhiên dừng lại.

Kết thúc.

Ai là người lấy được giọt máu cuối cùng của Liễu thụ quái?

Ánh mắt mấy cô gái kia vô thúc nhìn về phía Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu dùng ánh mắt vô tội nhìn lại các cô.

"Không đi qua thử một chút sao?" Lâm Vi Cửu hỏi.

Cô gái bị Lâm Vi Cửu nhìn chằm chằm liên tục lắc đầu.

Lâm Vi Cửu lại nhìn một người khác, lần nữa thu hoạch được một cái động tác lắc đầu.

Không đợi cô tiếp tục nhìn xem, mấy cô gái kia trực tiếp nhường cho cô một con đường.

Lâm Vi Cửu tràn ngập tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Xem ra mấy cô gái kia ở lại là muốn nhìn thu hoạch của cô.

Một kích cuối cùng nhất định là cô.

Lâm Vi Cửu rất khẳng định.

Đây không phải là tự đại, mà là tự tin!

Rốt cuộc, một đám người đều đang công kích cô, thật vất vả có mấy người tập trung công kích Liễu thụ quái cũng bị gió lớn làm gián đoạn.

Lâm Vi Cửu âm thầm đắc ý đi trên con đường đầy hoa.

Còn kết quả này, sự thật là do cô tính kế được đến, chỉ cần cô không nói liền không ai biết.

Đi đến trước mặt Liễu thụ quái, thi thể còn không có đổi mới, cô đưa tay chạm vào thi thể nó, lại trực tiếp xuyên qua, ngón tay chỉ có thể chạm vào ngàn sợi tơ cùng Nguyệt Nha loan đao của mình.

Sau khi cất đi vũ khí của mình, thi thể cũng đổi mới.

Rương bảo vật vàng óng ánh xuất hiện ở trước mắt cô.

Mở ra rương bảo vật, rương bảo vật màu vàng chỉ dừng lại hai giây, liền biến mất.

Nhặt lên thẻ bài trên mặt đất, vừa quay đầu nhìn lại, thu hoạch được mười mấy đôi mắt đầy vẻ『Sùng bái』, Lâm Vi Cửu ngưỡng cằm lên.

Nếu để cho các cô biết ánh mắt hiếu kỳ của mình bị Lâm Vi Cửu hiểu thành sùng bái, nhất định sẽ đánh cô một trận. Tuyệt đối!

"Mấy người còn không đi sao?"

"Trước khi chúng ta rời đi có thể làm chúng ta nhìn xem một chút rương bảo vật màu vàng rốt cuộc có bao nhiêu giàu sao?" Người lấy hết can đảm lên tiếng chính là tiểu loli, người đầu tiên công kích Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu sảng khoái gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Cô gái kia không nghĩ tới Lâm Vi Cửu sẽ thật sự đồng ý.

Những người khác cũng ngoài ý muốn mà nhìn cô, ngoài miệng từ chối, thân thể lại thành thật đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu hiện cũng đi theo tham gia náo nhiệt biến thành chờ mong.

Lâm Vi Cửu ở trước mắt bao người, cầm lấy thẻ bài, tất cả mọi người ngừng thở.

"1, 2, 3, 4, 5, 6......"

“Khụ khụ khụ khụ khụ……” Tiếng ho khan lớn nhỏ không đều ở chỗ giữa sườn núi không ngừng vang lên.

Lâm Vi Cửu nhanh chóng mở ra một gói khẩu trang mang lên, tiếp tục đếm.

Một người trong số những người ho khan hỏi cô: "Cô đang làm gì vậy?"

"Đếm số lượng a." Lâm Vi Cửu dừng lại, mờ mịt nhìn về phía một đám người đột nhiên bắt đầu ho khan.

"Không phải, sao cô phải đếm nó?"

"Không phải mấy người muốn nhìn một chút rương bảo vật màu vàng có bao nhiêu giàu sao? Những tấm thẻ bài này đều là từ trong rương bảo vật màu vàng mở ra."

"Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy cách này thể hiện rõ nhất sự giàu có của rương bảo vật màu vàng sao?"

Lâm Vi Cửu chân thành đặt câu hỏi.

Mấy cô gái kia: ......

Không nói nên lời, thật sự không nói nên lời!

Không hợp lẽ thường, quá không hợp lẽ thường!

Thật sự là, giống như, đây đúng là cách thể hiện rõ nhất sự giàu có của rương bảo vật màu vàng.

Nước mắt từ trong miệng chảy ra.

Rương bảo vật màu vàng có thể mở ra mười mấy tấm thẻ bài a!

Thẻ bài thấp nhất cũng là màu xanh lục, thậm chí còn có mấy tấm thẻ bài màu xanh lam.

A ô, muốn có.

Một đám người mang theo cảm xúc phức tạp như là bỏ sủi cảo vào nước giống nhau từ đầu tường nhảy xuống dưới.

Lúc này, Ôn Tắc Niên mới có cơ hội tới gần Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu cúi đầu nhìn thẻ bài, tổng cộng có năm tấm thẻ bài màu xanh lam, mười hai tấm thẻ bài màu xanh lục.

Thu hoạch này của cô còn nhiều hơn rương bảo vật màu vàng trước đây cô có được bên trong phó bản.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thẻ vật liệu mang độc giống như có hơi nhiều.

Thấy Ôn Tắc Niên đến, Lâm Vi Cửu cầm hai tấm thẻ bài màu xanh lục, hưng phấn nói: "Mau nhìn, lần này rơi xuống hai hạt giống của cây liễu, chờ về đến thôn Vân Trúc, chúng ta có thể ở chỗ trụi lủi bên hồ trồng cây liễu, nhất định sẽ mát mẻ hơn nhiều."

"Rất tuyệt." Ôn Tắc Niên cưng chiều xoa xoa tóc cô.