Chương 3.2 Váy ren trắng của tiểu công chúa.

Hắn nhìn Trang Thù Tần với ánh mắt không hề che giấu cảm xúc, hình như muốn nhìn thẳng vào mắt nhau. Trang Thù Tần khẽ cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của hắn: "Giáo sư Từ còn có việc gì sao?"

"..." Từ Phong Cương mím mím môi, sau đó miễn cưỡng nói: "Đã rất lâu rồi em không về nhà, mợ rất nhớ em đó."

"Thật sao?" Trang Thù Tần nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khoé miệng cong cong, không thèm để ý mà lơ đãng mỉm cười, chậm rãi tiến đến gần Từ Phong Cương đang hơi căng thẳng, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, "Là mợ nhớ tôi, hay là anh nhớ tôi?"

"Có hơi buồn nôn đó. Anh họ..." Trang Thù Tần thấp giọng nói, vươn ngón tay ra, vuốt ve bộ vest cứng ngắc của Từ Phong Cương, chạm vào chất liệu vải có cảm giác mát lạnh. Sau đó khẽ dùng sức, đẩy hắn ta qua một bên.

Từ Phong Cương cũng không hề nổi giận, lần này lại chân thật cười lên từ trong mắt, vẻ cứng ngắc trên mặt cũng biến mất, như là đang dỗ dành đứa trẻ nghịch ngợm, lên tiếng nói: "Đều là anh nhớ em."

Không muốn nghe thêm nữa, Trang Thù Tần xoay người đi thẳng, bước đi rất vội vã. Trước kia anh rất dựa dẫm ỷ lại vào người anh họ này, nhưng đó là trước khi sự việc vỡ lở, cây kim trong bọc lòi ra.



"Anh muốn tặng gì cho em?" Trang Thù Tần nhỏ giọng thì thầm, nhưng mắt anh đang bị che lại. Bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, là buổi lễ trưởng thành của anh. Anh bị chuốc say một chút, tiệc tàn rượu tan, anh mơ mơ màng màng bị chính người anh họ của mình dẫn đi, còn nói muốn tặng cho anh một niềm vui bất ngờ, trực tiếp che mắt anh lại. Người anh họ trước giờ luôn lễ độ, là người mà anh ngưỡng mộ nhất.

"Anh...đang làm cái gì?" Trang Thù Tần cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Đầu ngón tay của anh họ lạnh buốt, chạm đến xương quai xanh đang lộ ra của anh khiến anh có phần khó chịu.

"Bây giờ em đang say rồi, trên người rất bẩn lại có mùi, anh họ thay quần áo cho em." Trong đầu Trang Thù Tần hỗn loạn mất đi ý thức, bị sự dỗ dành dịu dàng của Từ Phong Cương dỗ cho ngoan ngoãn vâng lời, không còn sự sắc bén của tuổi trẻ, lộ ra sự mềm mại dưới lớp vỏ khi chạm vào.

Động tác của Từ Phong Cương rất nhẹ nhàng, có lẽ là vì say rượu nóng đầu, Trang Thù Tần cũng không hề có bất kỳ ý định chống cự nào cho dù bị cởi hết gần như trần trụi. Lúc này Từ Phong Cương lại đột nhiên sững sờ. Trang Thù Tần bị che mắt không hề biết xảy ra chuyện gì. Chỉ biết nhẹ nhàng lẩm bẩm "lạnh quá". Tay của Từ Phong Cương lướt qua hai nụ hồng trước ngực anh, đầu ngón tay xoa xoa, nhìn hai nụ hoa run rẩy sưng cứng lên.

"Ưʍ..." Từ Phong Cương bị một tiếng rên làm cho hoàn hồn.

Hắn lấy ra một bộ váy từ bên cạnh, là một bộ váy tầng tầng lớp lớp ren trắng dành cho công chúa nhỏ.