Chương 16 Mở ra khép vào

"Tôi đã giúp cậu một lần." Giọng điệu của Mạc Mân rất bình tĩnh, đôi mắt sắc bén vừa mở ra đã nhắm lại, hắn ngồi thẳng dậy ở cạnh giường, không chút động lòng với Trang Thù Tần đang dán lên người mình, chỉ có cơ thể hơi cứng ngắc.

"Thì, lần này cậu sẽ không làm cho tôi?” Đôi môi Trang Thù Tần đỏ mọng nhưng mỏng, anh nhếch khóe miệng, mỉm cười nhẹ nhàng.

Nhưng trên mặt anh vẫn luôn mang khiến người ta cảm giác bá đạo rực rỡ, chỉ một câu hỏi đơn giản, cũng đủ để cảm nhận sự khinh thường.

Giống như cho hắn cảm giác phân biệt giai cấp, về cơ bản đó là cấp bậc mà hắn không thể với tới được.

Trang Thù Tần chỉ nhìn hắn như vậy, như là không có cảm xúc gì, hoặc là mọi cảm xúc đều ẩn vào bên trong. Mạc Mân không thể ngồi yên trước ánh mắt này.

Mạc Mân âm thầm thở dài. "Lần cuối cùng.”

Mạc Mân cười khổ, vẫn là cầm cự thất bại. Trang Thù Tần đang âm u lập tức rạng rỡ, vẻ mặt có phần u ám bị quét sạch, có thể nói là hài lòng, xem ra quả thực đủ để hắn vui vẻ.

"Nhanh nào." Trang Thù Tần vươn tay, nắm lấy ngón tay của hắn.

Những ngón tay của Mạc Mân hơi thô ráp có phần chai sạn, rất khác với ngón tay của anh.

Trang Thù Tần có chút nghi ngờ vuốt ve vài lần, sau đó đột ngột hỏi: "Sao tay cậu lại thô như vậy? Xấu thế này."

Nghe vậy, ánh mắt Mạc Mân trầm xuống, hơi hơi co quắp, muốn thu tay về.

Nhưng lại bị Trang Thù Tần giữ chặt lại "Đừng, để tôi xem thử, sao lại có bàn tay như vậy."

“...” Mạc Mân trong lòng chua xót, nghiến răng nghiến lợi "Tôi đương nhiên không được như cậu, Trang thiếu gia, thứ cậu chưa thấy qua rất nhiều, nếu cậu muốn mở rộng tầm mắt với những thứ như tôi, thì tôi rất sẵn lòng dẫn đường cho ngài.”

"Ồ, vậy thì không cần."

"Gặp được cậu, tôi cũng mở mang nhiều rồi. Lúc còn nhỏ, còn thấy thú vị, bây giờ không thấy thú vị nữa."

Giọng điệu của Trang Thù Tần không lên xuống trầm bổng, nhưng dư âm lại thánh thót, rõ ràng hẳn nên là âm thanh trong trẻo dễ nghe, nhưng so với búa tạ lại không kém gì.

"Nói với cậu nhiều như vậy, tôi mệt rồi. Vừa rồi không phải cậu rửa tay rồi sao, lần này cậu dùng tay giúp tôi.

Tôi ghét cái kiểu dạo đầu liếʍ láp đầy nước bọt của cậu, rất là bẩn."

Trang Thù Tần hơi cúi đầu, dò xét hai bàn tay hắn. Đánh giá một lúc lâu, sau đó anh nói: "Nhìn kỹ thì vẫn coi được, dù sao thì ngón tay cũng dài, thế là tốt."

Bụng của Trang Thù Tần trắng nõn mềm mại, cứ như vậy phơi bày dưới ánh mắt Mạc Mân.

Mạc Mân nhìn thứ xinh đẹp phơi bày trước mặt, đưa tay chậm rãi vuốt ve cây hàng của anh, tách mở bao qυყ đầυ ra nhìn gậy thịt đỏ hồng.

Động tác của Mạc Mân tuy trúc tắc nhưng đầy đủ kỹ càng chu đáo, Trang Thù Tần liền dựa vào vai Mạc Mân như vậy, nhắm mắt lại cảm nhận hắn phục vụ.

Tay kia của Mạc Mân còn chưa chạm vào gậy thịt của anh, đang muốn chỉnh lại cho anh tựa vào người mình, nhưng vừa duỗi tay đến đã bị hất văng ra.

Ánh mắt Trang Thù Tần như dò xét: "Đừng làm ra mấy hành động khó hiểu như vậy."

Bàn tay vươn ra trong không trung của Mạc Mân khẽ khựng lại, vẻ mặt có phần tổn thương, nhưng hắn ngay lập tức bình thường lại, cụp mắt xuống, giấu đi tất cả cảm xúc.

Qυầи ɭóŧ Trang Thù Tần đã cởi một nửa, nhưng anh không hề sợ hãi, cặp mông trần trụi

trực tiếp ngồi lên đùi Mạc Mân.

Mạc Mân cảm nhận được cặp mông mềm mại cọ xát giữa chân mình cách một lớp vải.

Khi Mạc Mân làm anh bắn tinh, thậm chí còn nhìn lướt qua lỗ nhỏ ở phía sau hấp háy giữa hai chân của Trang Thù Tần, cái lỗ đó cũng mở ra khép vào theo nhịp thở của anh, chẳng qua có vẻ nhỏ hơn hắn nghĩ, nhìn rất ngây thơ.

Mạc Mân sợ chính mình cũng nổi lên phản ứng, lập tức dời tầm mắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay loãng đi một ít, mùi vị cũng không nồng nặc như trước, hiển nhiên là vì trước đó đã bắn một lần.