Chương 2

Ngày 12 tháng 9 năm 2017.

Loại trừ tất cả những điều không thể, dù khó tin đến đâu, kết luận duy nhất là:

Cô đã xuyên không trở về một năm trước khi mình chết ở kiếp đầu tiên.

Suy nghĩ trong một thời gian dài khiến Bùi Yến cảm thấy khát nước.

Cô chịu đựng cơn đau đầu âm ỉ, đứng dậy, suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy quả táo đặt trên bàn đầu giường.

Bùi Yến đã xuyên đến triều Đại Dung, một triều đại không tồn tại trong lịch sử, thời gian tương đương với thời kỳ Nguyên Minh trong lịch sử, còn lâu mới đến lúc táo được du nhập vào Trung Nguyên, ít nhất phải cả trăm năm nữa. Đã lâu rồi cô chưa thấy loại trái cây này, ngoài việc muốn giải khát, cô cũng cảm thấy thèm ăn.

Phòng bệnh đơn được trang bị nhà vệ sinh.

Sau khi rửa táo xong, cô không tìm thấy con dao nào, nên chỉ vẩy nước trên vỏ quả táo.

Cô nhìn những chiếc lá mùa thu ngoài cửa sổ, chuẩn bị cắn một miếng thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói điệu đà.

“Hách Tịch, cô nghĩ kỹ chưa?”

“Khi nào thì cậu định quay video xin lỗi tôi?”

Bùi Yến không quay đầu lại, thản nhiên cắn một miếng táo. Táo đang vào mùa, rất giòn, vừa cắn xuống, nước chua ngọt đã tràn ra trong miệng. Bùi Yến nhắm mắt, thưởng thức cẩn thận hương vị của quả táo. Mãi đến khi người phía sau không chịu nổi nữa, bước nhanh lên phía trước, cô mới thờ ơ quay lại.

Quả nhiên, đó là một khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương, trang điểm tinh tế như yêu tinh khoác da người, biểu cảm đầy vẻ ghê tởm.

Đó là em gái kế của cô, cũng là một trong những kẻ chủ mưu khiến cô chết bất đắc kỳ tử ở kiếp trước, Hách Cận Cận.

Bùi Yến suy nghĩ vài giây, chậm rãi nói: “Xin lỗi gì cơ?”

Cô hỏi với sự chân thành.

Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt của Hách Cận Cận, nhờ bóng ma tâm lý mà người này đã để lại cho cô ở kiếp đầu tiên. Nhưng còn việc đã xảy ra ở thời điểm hiện tại? Sau mười mấy năm, cô thật sự không nhớ rõ nữa.

Đáng tiếc, Hách Cận Cận lại nghĩ rằng Bùi Yến đang giả ngây.

Hách Cận Cận cười lạnh: “Hách Tịch, cô giả mất trí nhớ cũng vô dụng. Giữa ban ngày ban mặt cô cố ý gây sự với tôi, làm ra tai nạn lớn như vậy. Mấy năm qua dù cô không nổi tiếng lắm, nhưng cũng miễn cưỡng coi là người của công chúng, tất nhiên phải công khai xin lỗi tôi.”

...Thì ra là chuyện này.

Trí nhớ trong quá khứ quay lại, Bùi Yến nheo mắt, cười nhạt nhìn Hách Cận Cận: “Tôi, cố ý gây sự với cô?”

“Cô định nói như vậy ra ngoài sao?”

Hách Cận Cận chạm phải ánh mắt của Bùi Yến, lòng không khỏi run rẩy.

Chị kế của cô ta, lớn lên ở một thị trấn nhỏ, lẽ ra phải ngốc nghếch và khờ khạo, sao lại có thể bộc lộ ánh mắt sắc bén như vậy.

Vài ngày trước, Bùi Yến còn mơ mơ màng màng, nói năng không đầu không đuôi. Hách Cận Cận cứ tưởng cô đã quên chuyện trước vụ tai nạn.

Chẳng lẽ, Bùi Yến vẫn nhớ là mình đã đẩy cô xuống đường?

Mặt Hách Cận Cận trắng bệch, định mở miệng biện bạch, thì một bàn tay bỗng nắm lấy tay cô ta.

Mẹ kế của Bùi Yến, Tống Uyển Như, nhìn Hách Cận Cận với vẻ yêu chiều.

Con gái bà ta còn quá trẻ, vẫn chưa đủ "tu luyện".

Nhớ thì sao?

Sau khi tai nạn xảy ra, bà ta nhận được cuộc gọi hoảng loạn từ Hách Cận Cận, liền lập tức đến hiện trường.

Khi tai nạn xảy ra, trời đang đổ mưa lớn, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, hiện trường tai nạn lại là góc khuất của camera. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Bùi Yến dù thế nào cũng không thể tìm ra bằng chứng.

Nhân lúc Bùi Yến còn bất tỉnh, Tống Uyển Như sắp xếp cho Hách Cận Cận đóng vai nạn nhân để nhập viện, đồng thời thao túng dư luận trên mạng ngay lập tức.

Giờ đây, dù cho Bùi Yến có hét lên sự thật giữa đường phố — mọi người cũng chỉ nghĩ cô chó cùng rứt giậu mà thôi.

Không thể lật trời được đâu.

Tống Uyển Như mỉm cười siết chặt tay Hách Cận Cận: “Cận Cận, đừng nghe nó nói nhảm.”

Sau đó nhìn về phía Bùi Yến: “Hách Tịch, ta và bố con đã đón con bé nhà quê như con về nhà, cho sống cùng với Cận Cận, hẳn hai năm trời. Dù cho Cận Cận có làm gì sai… nhưng vì con còn chưa chết, vậy những gì nhà họ Hách đã cho con cũng đã đủ để bù đắp rồi.”

Bùi Yến nhìn Tống Uyển Như vài giây, nhận ra rằng bà ta thật sự nghĩ rằng gia đình họ Hách đã cho cô đủ thứ — thậm chí còn đủ để đánh đổi một mạng sống của cô.

Bùi Yến thậm chí không buồn nổi giận, cô chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Họ Hách đã cho cô thứ gì?

Đưa cô về nhà, rõ ràng là do cha ruột của cô, Hách Hành, muốn che giấu việc ông ta bỏ vợ con năm xưa nên mới chủ động yêu cầu.

Mẹ của Bùi Yến một mình nuôi cô khôn lớn, vì làm việc quá sức mà mắc bệnh ung thư.

Khi đó, Bùi Yến vẫn đang học đại học, vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà vô tình tham gia cuộc thi ca sĩ học đường có Hách Hành làm giám khảo.

Hách Hành vì cảm thấy tội lỗi vì năm xưa đã bỏ rơi mẹ con cô, sau khi nhận ra Bùi Yến, nghĩ rằng cô cố tình mượn cuộc thi để nhận người thân nên đã chủ động công khai mối quan hệ với cô, còn đề nghị ký hợp đồng với cô vào studio của ông ta.

Thực tế, lúc đó Bùi Yến hoàn toàn không biết rằng vị ông hoàng làng giải trí, tam kim ảnh đế, chính là cha ruột của mình.

Cô đối diện với người cha đột ngột xuất hiện này, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không chút do dự mà tin tưởng ông ta. Cô đồng ý tuyên bố với bên ngoài rằng mẹ cô và Hách Hành chia tay vì sự nhầm lẫn, và ông ta chưa bao giờ có lỗi với họ.