Chương 7: Cơ hội không ngờ đến (3)

Sự lựa chọn này khiến Tô Triết càng thêm ngưỡng mộ Thiệu Tinh Thần hơn.

Cho đến ngày hôm nay thì cậu cũng là một người đã lăn lộn hai năm trong làng giải trí. Khi vẫn còn ở trong cái vòng tròn đó, cậu hiểu sâu sắc về trạng thái mong muốn càng nổi tiếng hơn của mọi người.

Là một đỉnh lưu, rõ ràng là có thể có cơ hội bước lên màn ảnh rộng, nhưng vẫn chọn từng bước trau dồi bản thân trên màn ảnh nhỏ. Đây không phải là một quyết định dễ dàng.

Khi Tô Triết còn đang ngẫm nghĩ, thì ở bên kia, Tô Dần Sinh đã miễn cưỡng đạt được đồng thuận với Lưu Chính Ngôn.

Có lãnh đội của trung tâm điền kinh quốc gia đứng ra lãnh đạo, Lưu Chính Ngôn vẫn có thể đưa Tô Triết vào một vai phụ quan trọng trong bộ phim. Ông không lừa Tô Dần Sinh. Mặc dù vai diễn này rất quan trọng nhưng cậu không xuất hiện nhiều. Cậu sẽ chỉ giống như một bạch nguyệt quang, người đã truyền cảm hứng cho nhân vật chính để theo đuổi trên đường đua.

Nếu các cảnh quay của Tô Triết được sắp xếp một cách gọn gàng thì chỉ mất chưa đầy hai tuần để hoàn thành việc quay phim.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Tô Dần Sinh cuối cùng đành lòng thỏa hiệp.

Mà bản thân Tô Triết cũng không ngờ rằng khi trở lại đội điền kinh, cậu thậm chí làm gì cả, chỉ là chạy thử và nhận được một vai trong vở kịch của đạo diễn Lưu.

Đây đại khái là phần thưởng vai phụ ngẫu nhiên mà hệ thống trao cho cậu, đúng không?

Nghĩ như thế, đột nhiên Tô Triết có chút ngẩn người.

Vào ngày đầu tiên chính thức rời khỏi làng giải trí, cậu đã có được những nguồn lực mà bản thân trước đây không thể đạt được.

"Vậy thì quyết định như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp một người ở đây để ký hợp đồng với cậu, Tô Triết." Lưu Chính Ngôn đã xác định được ứng viên mình muốn, hài lòng, quay lại và tiếp tục sắp xếp công việc tại chỗ với đoàn làm phim.

"À, Tinh Thần cậu cũng ở đây à." Lưu Chính Ngôn, người đang quay đầu lại, đột nhiên nhớ đến vấn đề chưa giới thiệu mọi người với nhau: "Huấn luyện viên Tô, đây là nhân vật chính của chúng tôi, Thiệu Tinh Thần."

"Trong khoảng thời gian trước khi quay phim chính thức, phiền HLV Tô dắt theo và hướng dẫn các tư thế chuẩn của VĐV điền kinh cho diễn viên chính của chúng ta nhé. Ông cứ yên tâm mạnh dạn tập luyện cho cậu ta như một VĐV bình thường. Chỉ cần đảm bảo không mắc lỗi khi quay chính thức là được. "

"Tô Triết, cậu hẳn là biết Tinh Thần đi? Khi cậu luyện tập thì cũng có thể cho Tinh Thần giao tiếp với mọi người ở đây. Điều này sẽ rất hữu ích cho quá trình quay phim của cả hai người."

Sau khi giải thích những lời này xong, đạo diễn Lưu thật sự xoay người rời đi.

Tô Triết được Tô Dần Sinh kéo trở lại khu vực huấn luyện và bắt đầu lại bài kiểm tra thể lực. Triệu Trường Hà cũng đưa Thiệu Tinh Thần đang lầm lì, hướng dẫn anh ta khởi động, và chuẩn bị cho anh ta một bài kiểm tra cơ bản để sắp xếp kế hoạch luyện tập tiếp theo.

Nhìn thấy Thiệu Tinh Thần bị Triệu Trường Hà bắt đi như thế, Tô Triết cuối cùng cũng yên tâm. Rốt cuộc, cậu cũng đã đích thân nhìn thấy một đỉnh lưu đi diễn là như thế nào. Không hiểu sao lại nghĩ đến việc cùng đoàn phim với anh ấy, lại trở thành vai phụ là bạch nguyệt quang của anh ấy ... Tô Triết cảm thấy mình nên dành thời gian để xin lỗi anh Thiệu.

"Hạng mục tiếp theo, chạy trên đường vòng. Chạy cho Lão tử! Cậu trong đầu đang có chuyện gì?!" Tô Dần Sinh tinh ý nhận thấy Tô Triết bị phân tâm trong quá trình kiểm tra thể chất, hung hăng dùng ngón tay chắc khỏe của mình mà đánh vào ngay giữa trán cậu.

Tô Triết tập trung tinh thần, tạm thời ném Thiệu Tinh Thần ra sau đầu và chuyên tâm vào việc kiểm tra thể chất.

Kết thúc bài kiểm tra thể chất, khuôn mặt của Tô Dần Sinh cuối cùng cũng không quá xấu xí. Dữ liệu tổng thể của Tô Triết là tốt, không giống như bị chặt đứt trạng thái đào tạo sau hai năm. Trong số đó, sức mạnh bùng nổ liên quan đến nước rút là rất sáng sủa và có tiềm năng lớn.

Tô Triết cuối cùng cũng nhận thấy bài kiểm tra của Tô Dần Sinh đã kết thúc, nhưng cậu không có ý định nghỉ ngơi. Thay vào đó, sau khi xin phép cha mình, cậu đã đến sân tập ngoài trời để bắt đầu chạy 10 km cần thiết trong nhiệm vụ hệ thống ngày hôm nay.

Trên đường chạy ngoài trời, một số thành viên điền kinh của đoàn thể thao cũng đang chạy các vòng đua. Sau khi nhìn thấy Tô Triết, một vài chàng trai đã vui vẻ đến ôm cậu trong một cái ôm đã không còn từ

lâu, sau đó cùng nhau chạy trên đường đua.

"A Triết, cậu đúng là lợi hại nha. Hai năm không huấn luyện, trở về lại đem bọn tôi cọ xát dưới mặt đất như thế này."

“Đúng thế, với thực lực của cậu mà lại chạy vào cái làng giải trí như vũng nước đυ.c đó, chẳng trách Tô lão hổ tức giận đến mức sắp nổ tung.

Những người bạn đồng hành ít gặp nhau trong hai năm qua không trở nên xa lạ vì khoảng cách thời gian. Họ ngưỡng mộ thực lực của Tô Triết và tiếc nuối cho hai năm cậu đã lãng phí trong làng giải trí.

Vào lúc này, một bóng đen lặng lẽ chạy qua bọn họ, và các chàng trai lại ngạc nhiên.

"Này, đây là một ngôi sao lớn thực sự. Anh ấy đúng nghĩa là đỉnh lưu luôn ấy. Nhiều chị em trong gia đình tôi là fan của anh ấy. Mỗi ngày bọn họ đều nhắc mãi cái gì mà Tinh Thần tuyệt vời như thế nào."

Đối với những vận động viên bình thường, những người chỉ tập luyện nhàm chán hàng ngày, loại siêu sao đột nhiên xuất hiện xung quanh hẳn là một chủ đề nóng.

Tô Triết không quan tâm đến họ. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Thiệu Tinh Thần, người đang lặng lẽ chạy trước mặt. Cậu cảm thấy làn da lộ ra của Thiệu Tinh Thần đang chạy phía trước đỏ một cách bất thường, và đột nhiên nhớ ra một thói quen nhỏ của anh ấy.

Khi Thiệu Tinh Thần cảm thấy không khỏe, da của anh ấy chuyển sang màu đỏ, giống như bị dị ứng.

Nghĩ đến đây, Tô Triết nhíu mày, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thiệu Tinh Thần. Cậu nhìn thấy da người đàn ông to lớn đang đỏ bừng cả người. Không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, cậu kéo Thiệu Tinh Thần, người đang định chạy thêm một vòng nữa, và bước vào sảnh trong nhà thi đấu.