Chương 3: Thí nghiệm chạy nước rút (1)

11 giờ sáng ngày hôm sau, Tô Triết đã đến cổng Đội công tác thể thao tỉnh bên ngoài Vành đai 5 thành phố S.

Không có gì bất ngờ xảy ra trong việc chấm dứt hợp đồng với Giải trí Ninh Mộng vào buổi sáng, nhưng trước khi rời đi, Trần Chanh đã ngăn cậu lại và hỏi cậu dự định tiếp theo là gì.

"Tiếp theo, ah, em có lẽ sẽ tham gia một cuộc thi." Tô Triết nghĩ đến chuyện sáng nay thanh nhiệm vụ lại được làm mới, ngoài nhiệm vụ hàng ngày vẫn là chạy 10 km, còn có thêm một nhiệm vụ mục tiêu: tham gia sự kiện thể thao chính thức ở một hạng mục bất kì.

Mặc dù không hiểu tại sao cái gọi là hệ thống siêu thần tượng này lại phải đẩy cậu vào giới thể thao, nhưng Tô Triết dự định sẽ thử theo hướng dẫn của hệ thống.

"Cuộc thi? Gần đây có cuộc tuyển chọn tài năng nổi tiếng nào không? Hay là có chương trình nào mới?" Trần Chanh hơi bối rối. Là một người đại diện cấp cao, không có chuyện tin tức mà Tô Triết biết nhưng cô không biết, trừ khi chương trình đó quá chìm, và không có giá trị để cô chú ý.

"Xuất thân của cậu hiện tại rất bình thường. Dù cho chương trình tuyển tú của chúng ta không nằm trong top 3 về giá trị truyền thông nhưng cũng có một lượng IP nhất định. Nếu cậu định đi tham gia các chương trình khác, chưa kể ban điều hành công ty sẽ nghĩ đến việc hình ảnh cá nhân của cậu bây giờ. Nó hoàn toàn có thể bị đóng đinh vào những chuyện lố lăng để nổi tiếng ở khắp mọi nơi."

Suy cho cùng, cô cũng dành tình cảm thật sự nên đã cố gắng hết mình cho Tô Triết được hai năm. Tô Triết tuy không nổi tiếng nhưng rất khiêm tốn và không có chiêu trò. Giữa một cái giới giải trí như một vũng nước đυ.c như thế này, cậu ấy tỏ ra là người đặc biệt ôn hòa và rất thích Trần Chanh.

Nếu không phải vì những điều chỉnh chiến lược cấp cao của Giải trí Ninh Mộng để loại bỏ những nghệ sĩ dường như không có triển vọng làm thần tượng, cô ấy vẫn sẽ khiến giúp được Tô Triết.

Bây giờ nhìn Tô Triết dường như đang đi sai đường, Trần Chanh làm sao có thể thoải mái.

Nghĩ đến đây, cô chỉ thở dài: "Chuyện này, trước đây tôi đã muốn nói với cậu. Tôi biết một vài công ty tham gia vào thị trường thần tượng. Tôi có thể giúp đỡ cậu. Đừng tham gia những chương trình kia một cách bừa bãi mà hỏng mất cả tương lai của cậu."

Tô Triết gãi gãi đầu, hiểu ra Trần Chanh đã hiểu lầm: "Chị Trần Chanh, em không nói về cuộc thi thần tượng."

"... Đó là loại cuộc thi gì vậy?" Trần Chanh nhướng mày, nhìn vào mắt Tô Triết như nhìn cậu bé đang lạc lối.

"Uh, lát nữa tôi sẽ báo cáo với đội thể thao, sau đó sẽ kiểm tra thể lực, bắt đầu luyện tập trở lại." Tô Triết có chút bỏ trống: "Tiếp theo, tùy theo tình trạng huấn luyện, có lẽ tôi sẽ bắt đầu tham gia thi đấu điền kinh."

...

Gì cơ?

Trần Chanh cảm thấy cô đã nghe lầm.

"Đội thể thao? Đó là loại đội vận động viên nghiêm túc? Cậu sẽ làm gì? Thi đấu điền kinh? Các bạn có định chạy không ??" Sau khi làm người đại diện Tô Triết được hai năm, Trần Chanh cảm thấy cậu có tài kể chuyện cười.

"À, vâng." Tô Triết nhìn Trần Chanh đang có vẻ bị đông cứng, xấu hổ cười cười.

"Bạn muốn giải nghệ và trở thành một vận động viên ???" Trần Chanh cho rằng đây chỉ đơn giản là một điều viển vông. Cô chỉ nghe nói về những vận động viên giải nghệ và gia nhập làng giải trí. Đây là lần đầu tiên cô nghe tin một thần tượng trong làng giải trí giải nghệ. Sau đó sẽ trở thành một vận động viên ...

Điều này có nghĩa là Tô Triết thực sự không nổi tiếng, nhưng nếu cậu chuyển hướng và có thể lập được một số thành tích trong giới thể thao, Trần Chanh có thể lập tức tung ra 10 hợp đồng quảng cáo khác nhau cho cậu, giúp cho Tô Triết thành công lớn.

Nghĩ đến đây, Trần Chanh trợn tròn mắt: "Cậu còn có thể chuyển sang vận động viên được à? Cậu từng là vận động viên? Sao tôi không biết gì hết?"

"Ừm ... nhưng lúc đầu em cũng không có kết quả gì. Em đã tham gia một số cuộc thi cấp thành phố hồi cấp ba. Kết quả không tốt lắm, nhưng em cũng đã đạt chứng nhận vận động viên cấp hai quốc gia. Bây giờ em sẽ quay trở lại tiếp tục đào tạo trong vài tháng. Ừm, có lẽ chị có thể gặp em tại Giải vô địch điền kinh quốc gia vào năm sau? "

Tô Triết không xấu hổ lắm về câu hỏi của Trần Chanh. Trên thực tế, đó là vì cậu không muốn liên kết kinh nghiệm vận động viên trong quá khứ của mình với thân phận thần tượng sau này, nên đã không đề cập đến nó.

Trong làng giải trí có không ít nghệ sĩ đạt tiêu chuẩn vận động viên. Đây cũng là một định hướng tốt. Nhưng chính hình tượng chi tiết như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến hướng đi cụ thể và cá tính của các nghệ sĩ khi tìm những hợp đồng quảng cáo thương mại.

Tin tức muộn màng khiến Trần Chanh có chút tức giận, nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn.

"Được rồi, tham gia rèn luyện thân thể." Trần Chanh nói với tâm trạng không vui: "Giải vô địch điền kinh quốc gia gì, cả nước có bao nhiêu người xem được những chương trình thế này? Khi nào tham gia thế vận hội thì tôi sẽ bỏ tiền mua vé Olympic xem cậu thi đấu như thế nào! "

Nghĩ đến Trần Chanh trợn mắt khi chia tay, Tô Triết không khỏi ngượng ngùng, gãi gãi đầu suy nghĩ, xoay người mua một ít quà nhỏ gửi cho Trần Chanh, dỗ dành cô rồi xin lỗi.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, Tô Triết không để ý ngoài cổng đội thể thao có mấy nhân viên không giống đội thể thao, cứ thế bước thẳng vào cổng.

"Eh, đợi đã, bạn là ai?" Một nhân viên mặc đồ đen, mang theo giấy phép lao động sải bước đi tới, ngăn cản Tô Triết: "Chúng tôi thuê địa điểm tổ chức thể thao, hôm nay ngoại trừ nhân viên nội bộ của đội thể thao, người nhàn rỗi đều bị cấm vào."

Tô Triết, người bị chặn ở cửa, sửng sốt giải thích: "Tôi đến đây để tìm huấn luyện viên Tô, và tôi có hẹn với anh ấy buổi kiểm tra thể lực ngày hôm nay." Tô Triết không nói rằng anh đến đây để tìm cha mình.

Nhìn vào nhân viên thì Tô Triết mơ hồ đoán được đoàn nào đã thuê địa điểm tổ chức thể thao, và 80% trong số họ không biết cha anh là Tô Dần Sinh.

Nhân viên áo đen cau mày nhìn lên xuống Tô Triết: "Cậu là thần tượng của nhóm nhạc nam nào? Tôi có chút ấn tượng với khuôn mặt của cậu. Cậu đã tìm hiểu về đoàn của chúng tôi từ đâu? Tin tức có vẻ khá tốt. Nhưng với cái thể trạng tay chân gầy như thế kia thì cậu có giống vận động viên không?

Uh ... những gì cậu nói chẳng hợp lý chút nào!"

Tô Triết có chút bất ngờ sau khi nghe những gì nhân viên nói.

Sau hai năm làm thần tượng, Tô Triết đã không còn như xưa về trang phục hay khí chất.

Mặc dù gần như làm ổ ở nhà gần một năm, nhưng cậu chưa bao giờ bị gián đoạn trong các khóa đào tạo của công ty. Nó có thể không rõ ràng trong sự so sánh của các nhân viên xung quanh hoặc đồng đội, nhưng cậu rõ ràng không giống như là một vận động viên bình thường. Cậu đoán điều đó dễ khiến nhân viên cảm thấy bị xúc phạm IQ.

May mắn thay, đúng lúc này, chú bảo vệ cửa của đội thể thao thò đầu ra khi nghe thấy động tĩnh và nhìn thấy Tô Triết đang bị chặn ở cửa.

"Ồ, Tiểu Triết, cậu đến rồi!" Người gác cửa mũm mĩm họ Lý mỉm cười khi nhìn thấy Tô Triết.

"Cậu đến đây từ lúc nào thế. Sáng nay bố cậu đã nói với tôi rằng cậu sẽ trở lại để tiếp tục tập luyện! Được đấy! Ông nội Lý đây đang chờ xem cậu thi đấu!" Khi người gác cửa vẫn đang ngơ ngác, ông nội Lý kéo Tô Triết vào đoàn thể thao.

"Ơ, không, thưa ngài ..." Nhân viên áo đen có chút bối rối: "Đây thật sự là vận động viên trong đội thể thao của ngài sao? Tôi nhớ rõ cậu ta hình như là thành viên của nhóm nhạc thần tượng nào đó ... Nhìn cậu ta như này có giống như một vận động viên đâu ạ? "

Ông nội Lý có chút không hài lòng với lời nói của nhân viên áo đen: "Vớ vẩn! Tại sao Tiểu Triết của chúng tôi trông không giống vận động viên nhỉ? Hồi nhỏ thằng nhóc này đã huấn luyện trong đội thể thao của chúng tôi, và là tuyển thủ hạt giống của đội thể thao chúng tôi! Thằng nhóc này đã quay về đúng đường sau hai năm đào tạo rác rưởi đó. Tiểu Triết của chúng tôi bây giờ sẽ đào tạo trở lại. Nếu cậu còn nói những lời vô nghĩa như thế này nữa thì ông già này sẽ không lịch sự với cậu nữa đâu!

Lời nói của ông Lý đã hoàn toàn khiến nhân viên áo đen sửng sốt. Anh quay lại và nhìn người kia đứng cạnh mình. Người đi cùng cũng là nhân viên cũng rất hoang mang.

Chuyện gì vậy, thần tượng nhỏ không có tên tuổi này thực sự là một vận động viên? Ban đầu thuộc Đoàn thể thao tỉnh? Bây giờ thần tượng nhỏ này đã sẵn sàng rút lui và trở thành một vận động viên trở lại? ? ?

Từ nhóm nhạc nam thần tượng trở về làm vận động viên? Đây là loại chuyện quái quỷ gì vậy?

Và ... tại sao lại lui về đoàn thể thao từ làng giải trí? Có phải tên kia đã gây ra chuyện gì trong ngành giải trí không?

Có quá nhiều lỗ hổng, và hai nhân viên nhìn nhau, và tất cả đều cảm thấy bực bội không biết làm thế nào để phàn nàn.

Nhân viên áo đen đầu tiên ngăn cản Tô Triết nhớ lại ngoại hình và khí chất của Tô Triết, sau đó mới nhớ tới thân phận của anh ta là một vận động viên. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh — đây chỉ là một thần tượng nhỏ quen thuộc, và có lẽ đó sẽ là điều may mắn.

Đi theo ông Lý về phía đội điền kinh, Tô Triết thấy rằng một phần ba hội trường trong nhà của đội điền kinh được lát bằng đường ray, và các thiết bị khác nhau đang được lắp đặt. Một máy ảnh đang được gỡ lỗi gần khu vực đào tạo. Có một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai. Tô Triết nhìn người kia có chút quen mắt, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị công kích của người bị cậu nhìn làm cho phân tâm.