Chương 1

571581: Lâu rồi mới edit lại, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua :3

Đây là lần thứ mười tám tui tuyên bố muốn giảm cân với Tiêu Trúc Khánh.

Nói thật, ba chữ muốn giảm béo này tui nói nhiều đến mệt rồi.

Đương nhiên, Tiêu Trúc Khánh cũng nghe mệt luôn.

Tiêu Trúc Khánh là bạn cùng phòng của tui, ở đây ba năm đã đổi phòng ký túc ba lần, người này giống như cao da chó dính chặt với tui không buông, đã chung phòng ba năm liền. Nếu không phải thấy bạn gái bên người hắn thay đổi liên tục, tui còn hoài nghi hắn có lẽ thích thầm mình.

Tiêu Trúc Khánh nghe xong lời tui nói liền không thèm để ý mà “À” một tiếng.

Tên này quả nhiên hết thương tui rồi, trước kia lúc tui nói cậu ta còn quay lại nhìn tui một chút sau đó mới nói.

“À, vậy sao.”

Hiện tại hai từ ‘vậy sao’ hắn cũng lười nói.

Tui cảm thấy cần cải thiện hình tượng của tui trong cảm nhận của tên đó. Vậy nên sau khi nói mấy câu hào ngôn chí khí, tui bỏ thêm một câu:

“Hai tháng, sau hai tháng lão tử nhất định giảm còn 150 cân. Lần này không giảm được, đồ tím trong tài khoản của tao đều đưa mày.”

*1 cân của Trung Quốc được tính bằng 0,5968 kg

Tiêu Trúc Khánh ngẩng đầu lên, vứt con chuột sang một bên, nhìn chằm chằm tui. Tui thấy được trong mắt cậu ta nổi lên ánh sáng.

“Nhiên ca, quân tử nhất ngôn!”

Tui, Kỳ Nhiên, vì đồ tím, nhất định phải giảm béo thành công.

-

Kỳ thật 150 cũng không tính là gầy, nhưng là so với 200 cân hiện tại,mà nói đó chính là hy vọng, là thiên đường, là cơ hội mở ra cuộc sống tươi mới, bắt đầu khoảng thời gian tuyệt vời.

Tên thẳng nam sắt thép Tiêu Trúc Khánh từng nói, “Nhiên ca, cảm tạ mày béo như vậy. Nếu mày gầy đi, trở nên đẹp trai ngời ngời, bọn tao lấy đâu đường sống đây."

Tui nhìn bản thân mình trong gương, tưởng tượng bộ dáng sau khi giảm cân, năm phút sau, không nhịn được mà cảm thán: " Tại sao mình lại đẹp trai thế này."

Nhất thời kích động, liền nằm bò nửa ngày trên giường lên kế hoạch giảm cân, bên trong viết tỉ mỉ hoạt động trong hai tháng nữa. Bắt đầu từ buổi sáng 8 giờ đến 11 giờ tối, tất cả đều được lên thời gian rõ ràng, chặt chẽ.

Kế hoạch bắt đầu từ hôm nay luôn cho nóng.

6 giờ chiều, tui đúng giờ bò từ trên giường dậy, chuẩn bị thực hiện bước đầu giảm cân: chạy bộ.

Ba năm kể từ khi dọn ra khỏi ký túc xá, tên Tiêu Trúc Khánh kia luôn một mực đòi ở chung. Ban đầu tui còn cảm thấy người này có phải có ý đồ gì với mình hay không. Dù sao nếu tui giảm cân rồi có lẽ sẽ trở thành một tiểu soái…. Không phải là một đại soái ca chứ. Soái đến nhân thần cộng phẫn, trời đất đảo điên luôn.

Tới khi tên kia mỗi tuần đều đem một người bạn gái về, chưa từng trùng lặp, tui liền cầm gậy đuổi đánh y ba ngày ba đêm liền.

Hơn nữa còn bắt cậu ta trả thêm một phần ba tiền thuê nhà.

Khu nhà này không lớn, nhưng có rất nhiều người đến tìm thuê, bởi nó nằm gần trường đại học. Người ở đây đa phần là sinh viên hoặc người nhà của họ. Sinh viên mà, trong túi cũng không có bao nhiêu tiền, phòng trọ kiếm được, có thể ở là ổn rồi. Thường mỗi gian trọ đa phần giống nhau, đều là thuê chung, gồm một phòng ngủ chính cùng hai gian phòng ngủ phụ. Một căn trọ nhue vậy ít nhất ở được ba người nhiều thì sáu người ở chung cũng được.

Hai ngày trước, đôi tình nhân sống chung với tụi tui dọn đi rồi, trước khi đi còn ôm quyền hướng về phía Tiêu Trúc Khánh, trong ánh mắt mang theo bội phục.

“Cậu đỉnh lắm, chúng tôi xin cáo từ.”

À đúng rồi, thêm điểm trừ nữa là phòng trọ ở đây cách âm không tốt lắm.

-

Mới ra khỏi cửa, hơi nóng cuồn cuộn như sóng đập vào mặt tui. Tháng tám, dù đã chạng vạng tối nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, chẳng khác nào cái lò nung. Bây giờ tui có chút hối hận rồi.

Hối hận bản thân tại sao khi nãy lại nói ra lời tuyệt tình như vậy. Bây giờ đi lên không biết Tiêu Trúc Khánh có đòi trang bị tím của tui không nhỉ. Tui thở dài, nghĩ tới lời nói hùng hồn vừa rồi của mình tui cảm thấy bản thân chắc vẫn có thể kiên trì trong chốc lát.

Tầm này không nhiều người ra ngoài lắm thế nhưng vẫn có thể thấy vài bóng người chăm chỉ rèn luyện thân thể ở đường chạy bộ gần tiểu khu.

Tui cắn chặt răng, không phải chỉ là chạy 30 phút thôi sao, tới đi.

Cố lên Kỳ Nhiên, chạy xong nửa giờ rồi, mày chính là người đẹp trai nhất trong tiểu khu!

Thế nhưng sau khi chạy được hai vòng, tui không thể giữ được suy nghĩ như vừa rồi. Tim tui đập thật nhanh, hơi thở cũng nặng nề.

Bỗng một bóng dáng ở phía trước tầm 100 mét lọt vào mắt tui.

Người kia cao khoảng 1 mét 86, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo thun trắng. Tuy áo rộng không thấy được thân hình nhưng từ cánh tay lộ ra ngoài có thể thấy rõ đường cong bắp tay. Không khó tưởng tượng sau cái áo phông kia là thật hình săn chắc như nào. Quần thể thao màu đen dài tới đầu gối, lộ ra hai cẳng chân hoàn mỹ. Dưới chân người kia là một đôi giày AJ mới, tui nhìn đại khái, chắc là size 43.

// 571581 ờm chỉ muốn hỏi là cách xa gần trăm mét sao soi được cả size giày hay vậy =)))

Thân cao tiêu chuẩn, thể trọng nhìn ra cũng đạt tiêu chuẩn.

Tui nhanh chân một chút chạy về phía trước, thừa dịp đi qua người kia hơi quay đầu nhìn thoáng qua.

Hoàn mỹ, mặt lại càng đỉnh hơn!

Đúng gu của tui luôn!

Thời tiết vốn dĩ khô nóng đột nhiên như có trận gió lạnh thổi qua. Mỗi tế bào trong cơ thể như được xoa dịu, thoải mái không chịu nổi.

Tui chợt cảm thấy có lẽ đồ tím của mình trong game lần này chắc chắn giữ được.

Tui tuy rằng béo, nhưng lớn lên cũng đẹp mà.

Cho nên ánh mắt hơi cao một chút cũng không có gì đáng trách đúng không?

Một cái liếc mắt này khiến cho tui cảm thấy nai con lạc đường của chúng ta đã trở lại rồi.

Sau đó lúc chạy bộ, tui không ngừng để ý tiểu ca ca vai rộng eo hẹp, dáng người cao gầy, khuôn mặt siêu cấp đẹp trai kia. Xuyên thấu qua khẩu trang, tui như thấy được trên mặt hắn ghi bốn chữ to đùng : "Bạn trai Kỳ Nhiên".

YY một chút chẳng nhẽ cũng bị cấm sao?

*YY: ý da^ʍ, tưởng tượng,....

Hoạt động nhàm chán như chạy bộ, nếu không có thứ gì bồi bổ mắt chút, ai có thể chịu được việc tự hành hạ bản thân vậy chứ.

Tui bây giờ đang rất hoài nghi, hôm nay ngoài đường có nhiều người như vậy đều là vì đến xem bạn trai của tui.

Mới tưởng tượng một chút, mạch não tui dần trôi xa, trong đầu sinh ra không biết bao nhiêu suy nghĩ khác.

Con người của tui có cái khuyết điểm, chính là làm việc không thể chân trong chân ngoài, cực kỳ chung thủy với việc đang làm. Đây cũng có thể coi là một đức tính tốt đi.

Chỉ cần trong đầu tui suy nghĩ gì đó, dù là mấy thứ lông gà vỏ tỏi, mấy chuyển bé xíu, thì chắc chắc công việc mà tui vốn dĩ đang làm đều coi như xong, không gặp lỗi thì cũng bay màu luôn.

Ở thời điểm tui ngã ra giữa đường, tui thực sự đã nghĩ như vậy.

Thật sự cực kỳ xấu hổ.