Lúc Giang Liễm nghe thấy những lời này thì trong căn phòng tại trạm dịch, Liên Khinh đang đứng bên giường, cúi đầu báo cáo lại cho Nhan Hoài Ẩn những tin tức mà hắn đã điều tra được trong suốt những ngày qua.
Tám năm qua, đường dây thông tin của Hạc Vũ quân bọn họ ở trong thành Triều Hoa đã bị cắt đứt tới chín phần, hắn chỉ có thể cẩn thận chọn lọc vài tin lẻ tẻ có ích trong số còn lại.
“Chủ tử.” Liên Khinh nói: “Qua điều tra, Cố Hoàn Sơn là người của thành Triều Hoa. Tám năm trước, hắn quả thực đã rời khỏi thành Triều Hoa một thời gian, cuối cùng vẫn quay lại thành.”
“Nhưng ngay sau đó hắn đã bị phái đi biên giới phía nam, năm ngoái mới trở về.”
Nhan Hoài Ẩn dựa vào thành giường, trầm mặc một hồi mới hỏi: “Giang Liễm thì sao?”
Liên Khinh cúi đầu đáp: “Giang Liễm chín tuổi đã vào cung, suốt tám năm nay chưa từng bước chân ra khỏi thành Triều Hoa.”
Từ khi Giang Liễm vào cung năm chín tuổi, hắn chưa từng rời khỏi nơi ấy.
Nhan Hoài Ẩn đưa tay xoa xoa thái dương, như nhớ ra điều gì, y nói: “Giang Liễm năm nay bao nhiêu tuổi?”
Liên Khinh đáp: “Hai mươi tuổi.”
Hai mươi tuổi, đến tuổi cập quan.
Hắn vào cung khi tiền triều vẫn còn tồn tại.
Trong ký ức của mình, Nhan Hoài Ẩn chưa bao giờ gặp một tiểu thái giám nào như vậy.
Nhưng ngay sau đó y bật cười. Khi ấy y bận tới đầu tắt mặt tối, sao có thể nhớ rõ hết được các tiểu thái giám trong cung chứ.
“Cố Hoàn Sơn…” đầu óc Nhan Hoài Ẩn có chút mơ hồ, nhưng miệng vẫn lặp lại cái tên này: “Đúng là thời gian có thể khiến con người thay đổi.”
Liên Khinh khẽ cúi đầu, yên lặng nghe người trên giường cảm khái.
Thế nhưng, Nhan Hoài Ẩn cũng chỉ để lại một câu.
“Ta ngủ một lát.” Y hơi nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh xoã xuống cổ. Lúc Nhan Hoài Ẩn không đeo mặt nạ, có thể thấy rõ quầng mắt hơi thâm cùng dáng vẻ mệt mỏi.
“Ngươi canh chừng.” Giọng nói của y giống như có chút mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại không hề mềm mại: “Nếu người của Cẩm Y Vệ còn dám tới thì cứ gϊếŧ luôn, ngươi làm được chứ?”
Kể từ khi y trở về, trong thời gian viết tấu chương thôi mà đã có hai nhóm Cẩm Y Vệ âm thầm tiến vào trạm dịch.
Không biết định thăm dò hay định gϊếŧ người.
Cẩm Y Vệ là người của Giang Liễm. Đầu Nhan Hoài Ẩn đau như búa bổ, Giang Liễm có tâm tư gì, đành phải chờ tới khi y tỉnh lại mới suy nghĩ cặn kẽ được.
Liên Khinh đứng thẳng người, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý: “Chủ tử yên tâm, ta có thể đối phó được mấy tên Cẩm Y Vệ đó.”
Nhớ năm đó Hạc Vũ quân bọn họ còn đuổi đánh Cẩm Y Vệ khắp thành Triều Hoa.
Nhan Hoài Ẩn chỉ cười.
Trạm dịch như được bao trùm lên sự mơ màng của giấc ngủ, mà trong hoàng cung, tấu chương đã được Nội Các và Giang Liễm duyệt xong rốt cuộc cũng tới tay Thừa Đức Đế.
Thường Ninh ở bên cạnh lão đọc tấu chương, Thừa Đức Đế vừa chống đầu nghe, vừa nhìn Nam Dương Hầu đang nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ trên mặt đất.
Khi tấu chương được đọc xong, Nam Dương Hầu cũng khóc tới đoạn cao trào. Hai mắt ông ta đẫm lệ, khóc tới độ suýt đã lăn ra ngất.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Thừa Đức Đế nghe ông ta gào tới đau đầu, hết kiên nhẫn, nói: “Làm ầm làm ĩ chỉ vì một người chết, có gì hay mà khóc?!”
Nam Dương Hầu lập tức nín khóc, nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, thần tủi thân!”
“Thần vì Đại Tề cúc cung tận tụy. Gần đây bệ hạ chuẩn bị xây dựng lầu Hải Yến thì xảy ra chuyện, thần vội vàng bàn bạc cùng các đại nhân trong Lễ Bộ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
Thừa Đức Đế lập tức đứng thẳng người: “Lầu Hải Yến, chuyện gì đã xảy ra với lầu Hải Yến của trẫm?”
Lầu Hải Yến cao ba mươi tầng của lão, thiên hạ thái bình của lão.
Nam Dương Hầu lau nước mắt: “Bệ hạ yêu cầu làm màn che từ ngọc trai Nam Hải khó tìm, các vị đại nhân tại Lễ Bộ tìm mấy tháng mới được một chiếc hộp nhỏ. Tình cờ thần có một người bạn cũ ở Nam Hải đang buôn bán ngọc trai, vậy nên mấy ngày này thần đều bận rộn vì ngọc trai Nam Hải của bệ hạ.”
Thừa Đức Đế nghe thấy chỉ là chuyện nhỏ về cái mành rèm thì lại từ từ ngả người về sau.
Lão à một tiếng, thản nhiên nói: “Vậy ái khanh cần phải chú ý sức khỏe đấy.”
Nam Dương Hầu cảm kích tới mức lại muốn rơi lệ: “Tạ bệ hạ quan tâm, cho dù có phải liều cái mạng già, nếu có thể tìm được ngọc trai Nam Hải tốt nhất cho bệ hạ, thần chết cũng không tiếc!”
Nghe những lời này, cảm giác bực bội của Thừa Đức Đế mới giảm bớt. Lão phất tay như xua ruồi: “Ái khanh cứ về trước đi, việc này trẫm sẽ cân nhắc sau.”
Thừa Đức Đế mà nói là cân nhắc thì sẽ chẳng bao giờ cho ra kết quả.
Nhưng đây chính là kết quả tốt nhất mà Nam Dương Hầu muốn có.
Ông ta ngừng khóc, nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, lớn tiếng tạ ơn thánh ân rồi lui ra ngoài, nước mắt vẫn rơi như mưa.
Vừa rời khỏi cửa điện Thương Ngưng, nước mắt còn chưa khô mà sắc mặt của Nam Dương Hầu đã chuyển sang âm u.
Ông ta cắn răng, vội vàng bước ra khỏi cung.
Trong điện Thương Ngưng, Thừa Đức Đế tiễn Nam Dương Hầu xong, lại bắt đầu cầm tấu chương lên xem.
Sau khi đọc lại vài lần, lão đột nhiên nói: “Thường Ninh, ngươi cảm thấy những việc được nhắc tới trong tấu chương của Nhan Hoài Ẩn có phải là sự thật không?”
Cổ tay đang nắm phất trần của Thường Ninh run lên, sau đó ông ta cúi người: “Bệ hạ thánh minh, trong lòng hẳn cũng đã có sự định đoạt. Nô tài ngu dốt, xin nghe theo lời bệ hạ, mong bệ hạ chỉ điểm.”
Thừa Đức Đế không nói chuyện, đột nhiên ném tấu chương lên bàn, lẩm bẩm nói: “Đồ con lợn, gϊếŧ người cũng không xong.”
Lão vỗ bàn: “Nhan Hoài Ẩn đâu, bảo y lăn qua đây gặp trẫm!”
Gặp thì chắc là không gặp được đâu. Lý ngự y lẩy bẩy tiến vào hành lễ, giọng run run nói: “Bệ hạ, Nhan đại nhân bị sợ hãi, khí lạnh xâm nhập vào người. Sức khỏe của y vốn không tốt, thần sợ mấy ngày này, y khó lòng xuống giường nổi.”
Ông được Nhan Hoài Ẩn nhờ đến để bắt mạch khoảng một canh giờ trước, tận mắt thấy khi y viết tấu chương, cứ viết được vài nét là lại phải dừng lấy sức.
Nếu Thừa Đức Đế khăng khăng gọi người vào cung, nói không chừng có thể giải quyết được chuyện Nam Dương Hầu chưa làm được.
Cũng may lão vẫn còn kiêng kỵ về binh quyền trong tay Triệu Hoàn, một hồi lâu sau mới nói: “Sao y lại yếu như vậy?”
Lý ngự y cúi gằm, đáp: “Nhan đại nhân sinh non, từ nhỏ đã suy nhược.”
Huống hồ… Lý ngự y nghĩ đến vết ngón tay sưng tấy trên cổ Nhan Hoài Ẩn.
Suýt nữa thì...
Thường Ninh nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn ông.
“Cút đi, cút ra ngoài đi,” Thừa Đức Đế đỡ lấy đầu, phiền lòng nói: “Trên đời này không có chuyện gì vừa ý trẫm.”
Lão bực bội nói: “Theo dõi y cẩn thận, đừng để y chết là được.”
Lý ngự y vâng dạ liên tục.
*
Trong căn phòng ở trạm dịch, Nhan Hoài Ẩn đột nhiên mở bừng mắt.
Toàn thân y run rẩy, hàm răng va lập cập, trông y cứ như bị mất hết hồn phách.
Thật lâu sau, y mới lấy lại ý thức, cơ thể đang gồng lên chợt thả lỏng, ngã vật ra giường.
Nhan Hoài Ẩn như một kẻ bị ghì cổ xuống nước bùn, tới khi gần chết mới được lôi ra, không thể làm chủ được hơi thở của mình.
Những năm gần đây, hầu như ngày nào cũng bị ác mộng quấn lấy, y đã sớm quen. Nhan Hoài Ẩn chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt chăn ra, thầm nhủ– Nhất định là do hai ngày trước vừa gặp lại cố nhân vừa đi gϊếŧ người nên ác mộng đêm nay mới dữ dội như vậy.
Nhan Hoài Ẩn mơ thấy sau khi y gặp Tiêu Như Bích, bà đã chết tại cung Hi Vi.
Dưới trời tuyết trắng xoá, bà xõa mái tóc dài, đi chân trần trong cung Hi Vi. Bà mặc trang phục trắng như tuyết, máu từ hốc mắt trống rỗng chảy ra, nhỏ thành một đường uốn lượn trên nền tuyết.
Nhan Hoài Ẩn nhìn bà tiến đến gần mình, gương mặt kia cũng chậm rãi vặn vẹo biến hoá, cuối cùng biến thành hình dạng của Nhan Vãn Tình.
Y đã không ở bên mẫu thân của mình khi bà qua đời.
Nhưng Nhan Hoài Ẩn có thể đoán ra bà chết kiểu gì. Y thấy Nhan Vãn Tình từ từ nâng cổ tay lên, tay cầm một nén vàng.
Bà nắm chặt nó trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, khớp xương run rẩy.
Nhưng bà vẫn chậm rãi đưa nén vàng ấy vào miệng mình.
Nuốt vàng mà chết.
Cuối cùng, khuôn mặt Nhan Vãn Tình bỗng nhiên vỡ tan ra, tạo thành vô số khuôn mặt lơ lửng giữa trời, há to miệng, lộ ra những khoang miệng đen kịt. Chúng oán hận nhìn chằm chằm vào y, tựa như sắp tuôn ra vô số lời chửi rủa, cũng tựa như sắp ăn tươi nuốt sống y.
Đó là Hạc Vũ quân đã chết tại thành Triều Hoa.
Nhan Hoài Ẩn cũng nhìn thấy chính mình.
Y đứng đó với khuôn mặt vô cảm, kể cả biết những người kia sắp chết, y vẫn lạnh lùng, không đi ngăn cản.
Nhan Hoài Ẩn ngồi dậy, nửa người tựa lên thành giường, nhìn xuống đầu ngón tay đang run rẩy của mình, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa chứa đầy sự hận thù: “Đê tiện đến mấy, sao ngươi không tự mơ thấy mình đi chết đi.”
Sự chán ghét dày đặc không cách nào hoá giải chỉ xuất hiện trong chốc lát đã bị Nhan Hoài Ẩn nén lại. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, y lại trở thành Nhan tiên sinh luôn tươi cười.
Nhưng toàn thân y lại đổ mồ hôi lạnh vì cơn ác mộng ấy. Dù Nhan Hoài Ẩn chỉ ngủ trong một canh giờ, nhưng tới nửa đêm y đã phát sốt.
Lúc Liên Khinh phát hiện ra có điều không ổn, Nhan Hoài Ẩn đã sốt tới mức mí mắt đỏ bừng.
Y đã dùng thuốc kém chất lượng trong suốt tám năm, vì muốn kéo theo Nam Dương Hầu xuống nước mà hi sinh chính cơ thể mình, cuối cùng cũng đạt được thành quả.
Nhan Hoài Ẩn đã tính trước được mọi thứ nhưng lại không tính được sức khỏe của mình đã đến cực hạn.
Nhan Hoài Ẩn đỡ đầu, dùng chút ý thức còn lại để đeo mặt nạ lên, khàn giọng nói với Liên Khinh: “Ngươi vào thành tùy tiện tìm cho ta một đại phu, trước mắt ta cần phải hạ sốt đã.”
Làm sao Liên Khinh có thể tuỳ tiện tìm một đại phu được chứ? Năm xưa Nhan Hoài Ẩn đã từng gặp phải tình huống này, khi đó Hoắc Vân Bình đã làm náo loạn cả thành Triều Hoa, đêm khuya phi ngựa vào phủ đệ của hầu hết các ngự y của Thái Y Viện.
Cả đám thái y lấy Viện sứ cầm đầu đã bị hắn buộc thành một xâu mà kéo tới bên giường Nhan Hoài Ẩn.
Từ Quang Niên, Viện sử hiện tại của Thái Y Viện, khi đó chỉ là Tả viện phán, ngay cả bắt mạch cho Nhan Hoài Ẩn cũng chưa tới lượt, vậy mà hiện giờ đã trở thành một người khó mời.
Ngay cả Lý ngự y do Thừa Đức Đế phái tới, giờ y không vào cung được, cũng không biết ngự y ở đâu mà đi mời.
Nhan Hoài Ẩn dần lịm đi, dù y đã sắp hoàn toàn bất tỉnh nhưng vẫn không để bản thân xảy ra chuyện như ngã cái rầm xuống giường. Lưng Nhan Hoài Ẩn vẫn thẳng, tay chống đầu, từ từ ngả người xuống.
Đến cả việc chịu đựng đau đớn cũng diễn ra trong im lặng.
Liên Khinh cắn răng lao từ trong phòng ra sân, lòng nóng như lửa đốt nhưng không biết phải làm sao. Tướng sĩ Hạc Vũ quân từng tung hoành khắp thành Triều Hoa năm xưa cuối cùng đành nhận mệnh đi túm bừa một đại phu tới trước.
Ngay sau đó, Cẩm Y Vệ xông vào trạm dịch.
Liên Khinh bắt lấy tên Cẩm Y Vệ như thể tóm được cọng rơm cứu mạng. Tên Cẩm Y Vệ vừa xông vào chưa kịp phản ứng đã bị hắn nắm đầu ghì chặt xuống đất.
Giọng Liên Khinh lạnh băng: “Dẫn ta tới chỗ Trấn Phủ Tư Nha Môn của Cẩm Y Vệ rồi mời ngự y ở đó ra đây. Nếu ngươi dám nói nửa lời, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, sau đó băm nhỏ nó ra, cuối cùng móc luôn đôi mắt ngươi để làm thành bánh bao thịt. Ta sẽ đưa bánh cho người thân của ngươi, bắt chúng phải ăn hết mới thôi.”
Cẩm Y Vệ nghe những lời hung ác đó mà run rẩy sợ hãi.
Hắn mới được khoác trên mình Phi Ngư Phục trong tháng này, đang tính sẽ làm việc thật tốt để năm sau có thể làm rạng danh dòng tộc, ai ngờ lại đυ.ng phải Hạc Vũ quân của Nhan Hoài Ẩn ngay trong nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Nói sai một lời là hắn sẽ biến thành bánh bao thịt cúng tổ tông luôn.
Cẩm Y Vệ bị dọa sợ, buột miệng nói: “Hôm nay Trương ngự y không có ở đó.”
Bàn tay đang nắm lấy đầu hắn lập tức siết chặt.
Tên Cẩm Y Vệ bị siết chặt, mãi mới nghẹn ra được một câu từ trong họng: “Nhưng ta có thể dẫn ngươi tới gặp Cửu Thiên Tuế.”