19.
Lục Hàn tới muộn, lao tới chỗ tôi, vừa bước tới đã đạp mạnh ông nội tôi một cái sau đó kéo tôi bảo hộ phía sau lưng.
"Đừng sợ, Thố Thố! Tôi đến đây! Tôi sẽ để lão già này làm tổn thương đến em đâu!!!"
Ông tôi trợn mắt nhìn lấy tay chỉ vào bản thân: "Lão già? Tôi???"
Tôi cũng mở to mắt nhìn Lục Hàn, "Già... già... cái gì???"
Lục Hàn sau đó mới bình tĩnh để nhận ra điều đó, quay đầu lại một cách máy móc. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, mặt anh ấy tái nhợt.
Anh ấy lắp bắp và liên tục cúi đầu hét xin lỗi: "Ông...Ông...Tại sao...Ông...lại … lại … lên?"
Tôi:...Tốt nhất là anh đừng nói gì cả.
Ông nội sững sờ một lúc rồi mỉm cười vui vẻ:
"Là Tiểu Hàn sao? Ôi trời, Tiểu Hàn thật sự rất tốt! Cậu ấy là người có tài, hơn nữa còn có thể bảo vệ Tiểu Thố Tử! Ài, không sao đâu, ông lên xem xung quanh một chút, thôi ông đi ngay đây, ông đi đây, hahaha..."
Cứu với, cảnh ông nội và cháu rể gặp nhau, sao lại... chấn động thế này!
20.
Cục cảnh sát gọi điện cho Lục Hàn báo rằng Chu Chung Lâm nộp đơn xin tạm tha vì lý do y tế. Tôi và Lục Hàn nghe xong liền nộp đơn đi thăm.
Nhìn chúng tôi, Chu Chung Lâm nằm trên giường bệnh khinh thường nói:
“Tôi đã ép chết năm người đó, tôi cũng đã gϊếŧ Trương Kỳ, nhưng vậy thì sao? Tôi bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống được chưa đầy hai ngày nữa thôi, pháp luật của các người căn bản không thể trừng phạt tôi!”
Mà cho dù tôi có chết, đất nước cũng sẽ ghi nhớ sự cống hiến của tôi mà thôi!"
Lục Hàn tức giận đến mức muốn lao tới đánh ông ta một trận nhưng tôi đã kiên quyết ngăn cản. Nếu ông ta bị đánh chết chỉ bằng một cú đấm, Lục Hàn sẽ bị hủy hoại tương lai, vì một kẻ như thế, không đáng.
Nhìn vẻ mặt tự hào của Chu Chung Lâm, tôi nở một nụ cười bí ẩn.
"Chu Chung Lâm, làm nhiều chuyện xấu như vậy, ông không sợ xuống địa ngục sao?!"
"Ha ha ha ha, tôi lại sợ quá, tôi sẽ vinh quang vượt qua sông Tam Đồ rồi hiên ngang đi lên thiên đường!"
Tôi hơi nhếch khóe miệng,
"Ồ? Thật sao? Vậy thì để ông phải thất vọng rồi. Sông Tam Đồ đã bị quân đội của ông nội tôi san bằng thống trị.”
“Dù ông có chết đi thì bên dưới đó cũng sẽ có người ghi nhớ những tội ác mà ông đã thực hiện.”
“Chết không phải là hết, ông cứ từ từ mà hưởng thụ nhé~”
Chu Chung Lâm đã không qua khỏi trong ngày hành quyết, chết trên giường bệnh.
Cùng lúc đó, thế giới bên kia chào đón một vị khách đặc biệt.
Ông nội dẫn đầu một nhóm binh lính, thống nhất canh giữ lối vào.
Nhìn thấy bóng dáng đáng ghét kia, Hứa Lạc và sáu sinh viên còn lại lần lượt lên tiếng.
"Ông ơi! Là ông ta! Ông ta chính là Chu Chung Lâm!!!"
Ông nội nheo mắt và bước về phía trước.
"Chu Chung Lâm phải không? Chào mừng đến với Địa Ngục~ Ở đây chúng tôi có 18 tầng địa ngục. Hôm nay ông sẽ được trải nghiệm tầng đầu tiên - địa ngục kéo lưỡi.”
“Sống chậm thôi, đừng vội, trải nghiệm có một năm rưỡi thôi là được lên tầng thứ hai rồi. "
Chu Chung Lâm vẻ mặt kinh hãi, "Không thể nào! Không thể nào! A! Thả tôi ra!!! Tôi không muốn đi!! Thả tôi ra!! Quân đội Tam Đồ! Quân đội Tam Đồ ở đâu?! Quân đội Tam Đồ cứu tôi với!!! Ahhh!!!"
Nghe vậy, ông nội mỉm cười,
"Giáo phái của ông sau khi chết cũng không được yên ổn lắm đâu, mấy ngày nay chúng tôi quả thật có chút nặng tay, nhưng yên tâm! Chúng tôi vẫn còn để lại một ít người sống sót!
Cũng ở tầng một luôn, xem ông ta nóng lòng muốn đi gặp bọn họ chưa kìa, nhanh đưa ông ta đi họp mặt đi! Thật cảm động quá! "
21.
Nhìn bóng lưng Chu Chung Lâm bị kéo đi, Trương Kỳ liền nhớ tới ác mộng ngày đó.
“Không ngờ lại có tới năm học sinh đã giải được bài toán này, quả thực là những nhân tài hiếm có!”
"Chỉ cần các bạn sẵn sàng gia nhập tổ chức của chúng tôi, phục vụ lý tưởng chúng tôi, tương lai của bạn sẽ chỉ tươi sáng và tươi sáng!"
"Mẹ kiếp! Ông ta đang muốn biến chúng ta thành kẻ phản bội! Không ngờ rằng người tổ chức Kế hoạch Trích Tinh lại thực chất lại là một tên khốn nạn do bọn phản động cử đến!"
“Kế hoạch Trích Tinh đương nhiên là để tìm kiếm những ngôi sao nhân tài rồi. Cơ hội đã được trao, uống rượu mừng hay rượu phạt là ở các bạn!”
"Chu Chung Lâm, ông định làm gì?!"
"Còn hỏi? Những nhân tài như các người một là phải làm việc cho tổ chức của tôi, mà hai là... xuống địa ngục đi!"
"Đây là đất nước pháp quyền, các ông dám kiêu ngạo như vậy sao?!"
"Nếu tôi đẩy cậu xuống rồi giả vờ gây tai nạn thì ai biết được? Năm sinh viên đại học cùng nhau leo
núi nhưng không may gặp tai nạn. Tin tức chẳng có tí giật gân nào cả..."
Vẻ mặt Chu Chung Lâm dần dần trở nên điên cuồng, năm học sinh bị người của ông ta ép đến bờ vực sâu hun hút.
Hứa Lạc cố gắng kiềm chế đôi chân run rẩy của mình, sự tuyệt vọng và bất lực tràn ngập trong lòng.
Nhìn đoàn người đang chậm rãi tiến tới áp sát, năm người trẻ tuổi, trong thời khắc khủng hoảng, sau khi trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khó khăn ——
Họ chợt cười lớn.
"Chết tiệt, ông cho rằng bọn tôi sẽ để cho kế hoạch của ông thành công sao?"
"Đến đây! Nữ nhi Hoa Hạ chúng ta, không có ai là kẻ hèn nhát cả!"
"May quá, hôm nay tôi mặc một chiếc váy nhỏ siêu xinh và trang điểm rất tinh tế!"
"Hôm nay thời tiết khá tốt, thật là một ngày tốt lành!"
Năm sinh viên đại học ôm nhau, run rẩy nhưng đầy kiên định và kiên cường.
Lúc này, tia bình minh đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, bọn họ lao về phía ánh sáng.
Tai nạn có thể che giấu sự thật, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu năm sinh viên đại học cùng nhau tự sát?
Họ đã dùng mạng sống quý giá của mình để đánh thức thế giới, vạch trần bóng tối đằng sau Tập đoàn Kuno, đồng thời cũng bảo vệ nhiều người trẻ hơn trên đất nước.
22.
Khi người cố vấn của Trương Kỳ là Lưu Tây Ái bị bắt, cô ta vẫn đang tiệc tùng tɧác ɭoạи trong câu lạc bộ.
"Wow, Lục Hàn, cái này... trông thật đã quá đi! Giống như thiên đường cho phụ nữ á!
Cậu em trai kia, wow~ trông mlem quá đi!
Kia nữa! Cơ bụng này...hihihihihihi~"
Đang ngắm các em zai tươi ngon mọng nước thì bộp một cái, mặt tôi tiếp xúc thân mật với tấm lưng như sắt thép của Lục Hàn,
“Óai—Lục Hàn, anh đi kiểu gì thế?”
"Lau nước miếng đi kìa! Còn ngắm nữa tôi bắt cô lên đồn ngồi bây giờ!"
Tôi lập tức giơ tay ra thề:
“Tuân lệnh cảnh sát Lục, tôi, Tiểu Thố xin thề cả đời này sẽ không bao giờ sa vào tệ nạn cờ bạc mai thúy!”
Lục Hàn nhìn tôi cười nửa miệng, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi im lặng nuốt nước bọt, yếu ớt bổ sung: “Còn– còn có…mại zăm nữa…”
Trương Kỳ vô tình biết được cái chết của năm người liền đi tìm Chu Chung Lâm, lúc đó ông ta đang bị theo dõi chặt chẽ, không tiện ra tay nên đã sai người khác ra tay thay mình.
Cho nên Trương Kỳ mới bị thôi miên và ngụy tạo ký ức giả che đi ký ức thật của cô.
Mặc dù Trương Kỳ có tâm lý cũng vững hơn người bình thường rất nhiều nhưng vẫn bị ảnh hưởng nặng nề, dần dần không thể phân biệt được giữa thực và ảo, thời gian tỉnh táo ngày càng ít đi.
Và khi tỉnh dậy, cô đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ giáo viên cố vấn là Lưu Tây Ái, không ngờ lại dẫn hổ vào hang, càng khiến tình huống trở nên nghiêm trọng hơn.
"Lưu Tây Ái, cô có thừa nhận tội danh của mình không?"
"Tôi phạm tội gì! Tôi không phạm tội! Nếu không có Chu Chung Lâm năm đó, ai biết bây giờ ở thành phố A còn có một giáo viên họ Lưu như tôi chứ?!"
"Cái loại phản bội tổ quốc vì danh lợi! Chữ của cô học được rốt cuộc đều ném cho chó ăn hết rồi à?!"
"Dù thế nào đi nữa thì tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp mà thôi, thì có sao chứ!! Đám học sinh đó thật vô ơn! Tôi chỉ là nắm bắt cơ hội tốt, sai chỗ nào chứ!!!"
"Hết cứu!"