Một con quỷ đầu đặc biệt to thò đầu lại đây, lắp bắp: “Trước, trước bình tĩnh! Chúng ta nghĩ, nghĩ, nghĩ cách!”
Quỷ béo hung hăng trợn trắng mắt: “Nghĩ cách gì? Người cung phụng huyết nhục tự mình vào, ngươi còn trông chờ vị kia không ăn luôn cậu ta à?”
“Thì, thì ta, đã bảo các, các ngươi trước đi, đi, nhắc nhở cậu ta. Các ngươi, cũng, cũng không chịu, đi a!” Quỷ đầu to nhăn nhó mặt mày, hai cánh tay mảnh mai ôm chặt lấy cái đầu cực to của mình.
Quỷ cao gầy rúc vào trong góc, giọng nói oan oan ức ức: “Ngươi lại không phải không biết, ngày cậu ta vừa tới, vị kia đã gây ra ồn ào rất lớn. Buổi tối mưa to gió lớn đến đất rung núi chuyển, các ngươi còn trốn không kịp, còn tâm trí đâu mà đi nhắc nhở cậu ta? Hơn nữa, dù cho không có động tĩnh gì, mấy lão cáo già ở Vũ Thành cũng đủ ngăn cản chúng ta rồi.”
Đang nói, y đột nhiên vươn cổ, nhìn Giản Thư đang bung dù đi vào, trợn to hai mắt: “Cậu ta thơm quá.”
“Ta xem ngươi chính là cái bao cỏ, mỗi ngày chỉ nghĩ ăn --” Gió thổi qua người Giản Thư, mang theo một mùi hương khiến ma quỷ mê luyến. Quỷ béo liếʍ liếʍ môi, “Thật…Thật thơm. Mấy lão cáo già khôn quá, đưa người đến cung phụng huyết nhục, người này thơm hơn người trước.”
“Tại, tại sao, cậu ta, cậu ta lại, lại thơm như vậy. Vị kia, nhất định, sẽ ngửi thấy!” Quỷ đầu to vẻ mặt đưa đám, “Sắp, sắp đến, ngày đó rồi.”
Quỷ béo lắc lắc đầu, lau nước miếng bên miệng: “Không nên gấp gáp, chúng ta nhất định có thể tìm ra cách! Trước đi theo cậu ta đã!”
Ba con quỷ bay bay theo sau.
Giờ phút này, Giản Thư đang rũ nước mưa trên ô, đặt nó lên kệ của hành lang rồi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.
Mặc dù cây cỏ trong sân sinh trưởng rất mạnh mẽ, nhưng trong nhà lại rất sạch sẽ, giản dị như nơi cậu sống bên ngoài vậy. Sau khi ngồi xuống, cậu mở từng tầng của hai cái hộp gỗ.
Một trong số chúng chứa đầy đồ ăn, trái cây và bánh ngọt thơm ngon, là cho cậu. Một cái khác đựng diêm, hương, nến và các vật dụng khác dùng để cung phụng thần minh.
Những ngày gần đây, Giản Thư đã ghi nhớ kỹ các bước cung phụng thần minh. Dù cho không quá tán thành Giản thị quá mức sùng kính thần minh, nhưng tới đâu hay tới đó, vẫn thành thành thật thật xách hộp hương nến ra khỏi cửa.
Nội trạch không lớn.
Phòng chính ở phía bắc có ba căn phòng, căn lớn nhất để thờ phụng là một điện thờ rất lớn.
Giản Thư nhìn xung quanh. Ngoại trừ bóng đèn dùng chỉ chiếu sáng, nội trạch không hề có dấu vết của cách mạng công nghiệp, từ trong ra ngoài đều toát ra một mùi cổ xưa.
Rèm châu màu đỏ dày nặng che điện thờ ở phía sau.
Giản Thư vén rèm châu lên, viên ngọc trượt qua lòng bàn tay cậu, ôn hòa lạnh lẽo giống như mã não.
“Cậu ta muốn vào!” Quỷ gầy phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, chúng ta chưa thương lượng xong đối sách mà!”
Quỷ béo cắn răng: “Thời gian không còn nhiều. Nếu tế phẩm không thể tự mình trốn thoát, chúng ta đành phải làm vậy thôi.”
Giọng của quỷ đầu to run rẩy: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ, là muốn, muốn gϊếŧ cậu ta trước, trước đấy, à….”
“Chỉ còn cách này thôi!” Quỷ béo giãy dụa, nắm chặt nắm tay, “Nếu tế phẩm chết trước thì sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó dù vị kia tỉnh lại ăn thi thể của cậu ta cũng vô dụng! Nếu chúng ta không làm gì, chẳng lẽ chờ vị kia tự mình tỉnh lại sao?”
“Các ngươi đều quên chuyện gì xảy ra rồi à?!”
“Không!” Quỷ đầu to nhát gan nhất. Nghe câu này, cậu ta nhớ lại những cảnh tượng khủng khϊếp đã xảy ra trước đây, vội vàng dùng hai tay bịt chặt hai lỗ tai của mình, “Không được!”
Quỷ đầu to bay tới cửa điện thờ, lay cửa nhìn vào bên trong.
“Nhưng mà, chúng ta, không vào được, nơi này.”
Dư lại hai con quỷ cũng bay đến, cùng nhìn về Giản Thư đang ở trong phòng.
“Vậy thì chờ cậu ta ra ngoài!”
Khác với sự khủng hoảng và nôn nóng của nhóm quỷ hồn, Giản Thư trải qua một buổi chiều yên bình nhất trong 18 năm qua. Không cần tụng kinh, không cần nghe lời Sở bá, mọi thứ đều yên tĩnh, trong yên tĩnh lại mang theo một chút mới lạ.
Cậu tò mò nhìn điện thờ được bày biện phía sau bức rèm.
Bên trong điện thờ lớn hơn rất nhiều so với Minh Uy đường, màu sắc cũng đậm hơn. Màu gỗ của nó gần như đen, không có chữ nào được khắc, trống rỗng một mảnh.
Nơi này hình như đã lâu không có ai đến, không có cống phẩm, chỉ có một cái lư hương chứa đầy tro hương. Bởi vì không có người quét tước, tro hương rơi trên mặt bàn, trông rất quạnh quẽ.
“Hả?” Cậu ngạc nhiên một tiếng.
Kỳ lạ, cậu đã nhìn qua điện thờ tổ tiên của Giản Thị ở Minh Uy đường, luôn đầy đủ những lư hương từ lớn đến bé, hương khói không dứt. Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều cống phẩm, mỗi ngày đều mua nhũng thứ mới mẻ nhất để thay thế.
Vì sao trước điện thờ thần minh lại cung phụng qua loa như vậy?