Có lẽ là đêm ngủ quá muộn, sáng lại dậy quá sớm, Giản Thư mỗi lần ở trong ao tắm nước nóng lại ngủ một hồi. Khi tỉnh dậy, mùi ngọt ngấy trong họng càng ngày càng nồng.
Cho nên nhiều ngày nay, cậu ăn rất ít.
Giản Thư vốn đã thiên gầy, hiện tại nhìn mặt càng nhỏ hơn. Không chỉ có A Thanh, ngay cả dì Lý nấu cơm kia, hình như cũng nghe nói Giản Thư ăn cơm không tốt, sau bữa ăn ở ngày thứ bảy đột nhiên chạy tới, hỏi cậu có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không.
A Thanh mỉm cười đứng dậy, đi đến kéo dì ấy: “Dì Lý, sao dì lại tới đây?”
Dì Lý có chút giữ kẽ, hai bàn tay xoa xoa quần áo, “Tôi chỉ là…”
“Tiểu Lâm rất thích đồ ăn dì làm.” A Thanh đặt một tay lên đầu vai dì Lý, che chở dì đi ra ngoài, “Dì nên cẩn thận một chút, người ngoài không được tùy ý ra vào từ đường. Sở bá sẽ không vui.”
Giản Thư nhìn A Thanh đưa dì Lý ra ngoài.
Chờ A Thanh trở về, Giản Thư không nhịn được hỏi: “Ở Vũ Thành, nếu không ăn cơm ngon, sẽ làm người nấu cơm nhọc lòng như vậy sao?”
A Thanh ngẩn người, sau đó mím môi, hơi khó xử nói: “Không hẳn là vậy. Dì Lý….Nơi này của dì có chút không bình thường. Có đôi khi dì sẽ đặc biệt bướng bỉnh, đôi khi lại rất hay quên.”
Khi nói chuyện, A Thanh chỉ vào vị trí đầu: “Cho nên thường ngày, dì sẽ vào từ đường nói một ít lời kỳ quái, không cần quá quan tâm.”
Giản Thư “A” một tiếng, than thở: “Cũng là một người đáng thương.”
Dì Thẩm nhìn qua không lớn tuổi. Dù tóc đã bạc một nửa, nhưng nhìn vào làn da trên khuôn mặt của dì, đại khái cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. Tuổi trẻ như vậy đã bị bệnh, phỏng chừng không dễ chịu lắm đâu.
A Thanh giật giật khóe miệng, không nói tiếp.
Giản Thư tự nhiên không muốn người khác nhọc lòng như vậy, nên đã cưỡng ép mình bỏ qua cảm giác chán ngấy, ăn nhiều thêm nửa bát cơm.
Thời gian nhanh chóng đến ngày thứ chín, cũng là ngày Giản Thư phải đi đến nội trạch để phụng dưỡng thần minh.
A Thanh đã đứng sẵn ở cửa từ sớm, theo sau còn có hai người mặc áo xám, trên tay mỗi người đều cầm một hộp gỗ ba tầng.
“Đó là cái gì vậy?” Giản Thư tò mò hỏi.
“Là cống phẩm cho thần minh, còn có thực ăn và quần áo để cậu dùng.” A Thanh đáp.
Giản Thư khẽ ừ một tiếng, cảm thấy khá khó chịu khi sắp mất đi điện thoại ba ngày.
Mặc dù đã nhiều ngày chỉ có thời gian buổi tối để dùng điện thoại, nhưng thời gian thức khuya là niềm vui riêng của cậu. Một mình phụng dưỡng thần minh trong ba ngày, thành kính hay không thành kính cậu không biết, nhưng Giản Thư cảm thấy mình sẽ buồn đến chết.
A Thanh nhìn Giản Thư miễn cưỡng buông điện thoại, không kìm được bật cười: “Thời gian trôi qua rất nhanh. Nếu cảm thấy nhàm chán, cậu có thể mang theo hai quyển sách này vào xem.”
Giản Thư hơi hứng thú hơn một chút.
Trên kệ sách nơi cậu ở bày rất nhiều cuốn sách, hầu hết đều là những cuốn sách sử không thú vị. Giản Thư chọn hai cuốn từ kệ rồi cùng A Thanh đi vào nội trạch.
Nội trạch nằm ở phía nam của khu cổ trạch ở Vũ Thành. Nơi đó được dựng tường cao, che khuất mọi thứ bên trong. Cánh cửa gỗ dày nặng có màu đỏ son, bởi vì được nước mưa cọ rửa, màu sắc trở nên tươi sáng hơn.
Đến nơi, A Thanh và những người khác lùi lại một bước. Giản Thư nhận lấy hộp gỗ, đẩy một cánh cửa gỗ nặng trịch ra.
Cánh cửa sau lưng cậu từ từ đóng lại, cậu mở dù đen chậm rãi đi về phía trước.
Nếu nói kiến trúc Vũ Thành là kiểu cũ, thì cổ trạch lại là cổ xưa, ngay cả con đường lát đá trên mặt đất cũng có dấu vết của thời gian. Nhìn lên trên, trong những viên gạch ngói trên mái nhà thậm chí còn mọc đầy cỏ dại và rêu xanh, lớp sơn màu đỏ trên cột gỗ đã bong tróc.
Có cảm giác đã không tu sửa trong một thời gian dài.
Ngay cả hoa cỏ cây cối cũng không được ai chăm sóc, mọc lung tung bừa bãi. Bên phải cửa lớn có một cây hoa hồng không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu năm. Nó bò lên khắp nửa bức tường trắng, nở thành một biển hoa trong thế giới không có ánh mặt trời.
Lại tiếp tục đi thêm hai bước, bầu trời có chút xám xịt, giống như một ngày có sương mù.
Giản Thư bung dù xâm nhập vào cổ trạch tĩnh mịch, khuấy động một lớp tro bụi trên hành lang, cũng khiến cho ba con quỷ tránh dưới mái hiên hoảng sợ.
“Xong rồi xong rồi! Mười hai tử gom đủ rồi!” Một con quỷ bụ bẫm sợ đến mức thịt mỡ trên người run lẩy bẩy, hét lên một miệng, “Ăn luôn cậu ta, vị kia sẽ thức tỉnh!”
“Cái, cái gì? Cậu ta chính là, người….Cuối cùng, kia sao?”
“Ô ô ô ta rất sợ hãi, thật vất vả mới được yên lặng nhiều năm như vậy, ta còn tưởng bọn họ không tìm thấy người thứ mười hai ô ô ô….”
“Cậu ta là người cung phụng huyết nhục cuối cùng, tại sao lại chui đầu vào lưới? Ngu xuẩn! Ngu xuẩn đến cực điểm!”