A Thanh đã nói qua chuyện này với cậu. Mỗi tộc nhân mới tới từ đường Giản thị đều cần phụng dưỡng thần minh trong ba ngày, để thể hiện lòng sùng đạo của mình.
Giản Thư là một người tin vào thuyết vô thần tuyệt đối. Bất kể lúc nào, cậu vẫn không cho rằng Vũ Thành thật sự thờ phụng một vị thần minh, loại thờ cúng trên danh nghĩa này , Giản Thư càng tin rằng giống như sự ràng buộc giữa tông tộc và tộc nhân.
Có lẽ sau lưng Vũ Thành còn có một xí nghiệp, thậm chí là tập đoàn do tộc nhân Giản thị sáng lập, giữ lại một số tộc nhân trung thành để sử dụng cho mình. Nhưng hết thảy những điều này không liên quan gì đến Giản Thư, cậu chỉ là một đứa bé được cha nuôi nhặt về, đáp ứng đến Vũ Thành cũng chỉ để thỏa thuận giao dịch với cha nuôi. Chờ thêm ba năm, cậu sẽ tự do.
Từ cách chọn hương, đốt hương, đến tư thế và thời gian đặt hương, cho đến cách lễ bái, Giản Thư nhanh chóng học được. Khi đốt hương, không được thổi tắt bằng miệng, cầm hương phải đưa lên trán bằng cả hai tay, tay trái đặt hương lên… Sở bá cầm thước đứng bên cạnh, dường như cậu chỉ cần làm động tác nào sai thì sẽ đánh ngay lập tức. Mãi cho đến hơn 10 giờ tối, khi đã kiệt sức, Giản Thư mới được phép về nghỉ ngơi.
“Bảy ngày này vất vả cho cậu.” A Thanh đưa Giản Thư về nơi ở, cười nói, “Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến đón cậu, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Giản Thư mệt mỏi đáp lại.
A Thanh bung dù, chậm rãi rời đi.
Giản Thư không biết lấy dũng cảm từ đâu khiến cậu đi gõ cửa phòng cách vách ngay khi A Thanh biến mất.
“Có người ở không?” Cậu hỏi.
Không ai trả lời.
Cậu lại gõ lần nữa rồi áp tai vào cửa. Bên trong cánh cửa không có tiếng động gì, giống như một căn phòng trống.
Cửa ra vào và cửa sổ kiểu cũ không đóng chặt, Giản Thư chỉ chạm nhẹ vào, cửa đã kêu cọt kẹt mở ra.
Trong căn phòng tối om, ánh đèn chỉ dừng lại ở cửa căn phòng này, mắt Giản Thư chỉ mơ hồ nhìn thấy bố cục và bày biện trong phòng, tổng thể tương tự như phòng của cậu.
Phòng này chắc đã lâu không có người ở, trên bàn đã phủ một lớp bụi dày.
Giản Thư cảm thấy bất an, nhanh chóng đóng cửa lại.
Tại sao cậu lại nghi ngờ lời nói của Sở bá? Chỉ có một mình cậu sống trong cái sân này, tiếng ồn đêm qua chắc là do mưa lớn và gió mạnh gây ra.
Sau khi rửa mặt, Giản Thư lẳng lặng nằm trên giường.
Tối nay, mưa phùn kéo dài ở Vũ Thành, ngay cả gió cũng dịu đi nhiều. Cậu không nghe thấy tiếng động lạ nào, để lại đèn bàn rồi ngủ ngon lành.
-
Mấy ngày kế tiếp, Giản Thư sống một cuộc sống khô khan và lặp đi lặp lại.
Dâng hương, tắm gội, tụng kinh, học tập cách cung phụng thần minh, thậm chí cậu còn chưa có cơ hội đi bộ qua Vũ Thành.
Mặc dù phạm vi hoạt động của cậu rất nhỏ, mỗi ngày chỉ đi lại giữa chỗ ở, đình viện ao tắm nước nóng và Minh Uy đường, nhưng Giản Thư đã biết được một ít việc nơi khác từ A Thanh.
Vũ Thành rất lớn, nơi cậu ở hiện tại chỉ là một bộ phận của từ đường ở Vũ Thành. Ngày đó, Sở bá đưa cậu đi một con đường có người qua lại, đó là nơi mà phần lớn tộc nhân Vũ Thành học tập và sinh hoạt, được gọi là “sân trước”.
“Sân trước” tuy được gọi là “sân”, nhưng nó giống như một thị trấn nhỏ. Đó là nơi sinh sống của tộc nhân Giản thị, những người mà sau này sẽ trở thành người nắm quyền lực của Vũ Thành.
Đại đa số thế hệ trẻ của Giản Thị đã ra ngoài để quản lý kinh doanh hoặc các ngành công nghiệp khác của tông tộc, trong khi những người trẻ còn lại, những người ở lại chăm sóc người già, hoặc những người trẻ tuổi khác đã mất cha mẹ trong cuộc chiến trước đây sẽ được đưa về Vũ Thành để kéo dài huyết mạch, hoặc như A Thanh, mất cha mẹ khi còn nhỏ và được Giản thị đưa về Vũ Thành.
Ở Vũ Thành, những người phụ trợ thường là người nhánh phụ, hoặc như A Thanh, từ khi còn nhỏ đã đọc sách học tập ở Vũ Thành, sau khi lớn lên, bởi vì thông minh ổn trọng nên đã được Sở bá giữ lại và đào tạo.
Này có thể coi là một con đường sáng sủa hơn.
“Tôi có thể đi xem nơi ngoài từ đường không?” Trong lúc nghỉ trưa, Giản Thư hỏi A Thanh.
A Thanh cười nhẹ: “Có cơ hội.”
“Phải chờ tới khi nào?” Cậu lại hỏi.
A Thanh rất kiên nhẫn. Trên mặt cậu ta luôn mang nụ cười, khiến người cùng cậu ta nói chuyện cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Cậu vừa vào Vũ Thành, cần phải trải qua bảy ngày rửa tội và ba ngày phụng dưỡng thần minh một mình.” A Thanh giải thích nói, “Sau này, cậu có thể được bố trí phục vụ các trưởng lão Vũ Thành ở sân trước, sau đó cậu có thể đi lại tùy thích.”
“Có gồm cả nơi cậu đã đọc sách trước đây không?”
A Thanh mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên.”
“Nếu tôi muốn chơi di động thì sao?”
A Thanh nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu còn nhỏ, khi lớn thêm chút nữa, sẽ không còn nghĩ mãi về những thứ đó nữa.”
Giản Thư thầm nghĩ, cậu cho dù bao lớn đều không thể từ bỏ điện thoại, chỉ có thể cầu nguyện mấy ngày này qua nhanh một chút, để trở lại cuộc sống bình thường.