Chương 5

A Kỳ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Qua mười lăm phút, Sở bá đến. Lão vừa đẩy cửa, vừa tức giận phàn nàn nói, “Những đứa trẻ này nên được nuôi dưỡng ở Vũ Thành mới sạch sẽ, không thì mỗi lần lại phải mất bảy ngày để rửa sạch dơ bẩn trên cơ thể và trong lòng chúng.”

“Dâng lên mười hai tử, thần minh sẽ nhanh chóng thức tỉnh.” A Thanh dùng âm thanh ôn hòa trấn an Sở bá, “Cát linh đã vẽ xong, ngài kiểm tra xem sao.”

Lỗ mũi Sở bá hừ một tiếng bất mãn.

Sau khi kiểm tra xong cát linh, lại bắt đầu cảm thấy Giản Thư gầy yếu không hợp tâm ý của lão, “Cung phụng không biết có đủ không….A Thanh, mấy ngày này cho cậu ta ăn nhiều hơn một chút.”

A Thanh cụp mi, cung kính đáp: “Vâng, Sở bá.”

-

Giản Thư không biết mình đã ngủ bao lâu.

Mãi cho đến khi có người mở cửa sổ, mùi thơm nhàn nhạt của mưa và đất xông vào, cậu mới tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.

Muốn giơ tay nhưng cả cơ thể tê liệt.

Giản Thư đành phải mở to mắt trước.

Trạng thái cả người chết lặng kéo dài một lúc, sau đó tay chân mới chậm rãi phục hồi cảm giác.

“Cậu tỉnh rồi?” Có người nói nhẹ bên tai cậu.

Trước mắt Giản Thư mờ đi một lúc, phát hiện ra người đang đứng trước mặt cậu là người trẻ tuổi tên A Thanh.

“Đêm qua cậu không ngủ ngon phải không? Thả lỏng một chút sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nhưng đừng ngâm lâu quá, nếu không sẽ khó chịu.” Giọng nói của A Thanh thực ôn nhu, giống như lông chim nhẹ nhàng rơi xuống.

Đầu của Giản Thư như một mớ hỗn độn. Cậu cảm thấy mình chỉ chợp mắt một lúc, nhưng khi tỉnh dậy, đầu óc lại mờ mịt và có cảm giác hơi đau nhức.

“Có cần tôi giúp cậu không?” A Thanh lại hỏi.

“Tôi, tự tôi có thể.” Giản Thư uyển chuyển từ chối cậu ta hỗ trợ. Chờ tay chân lại lại được chút sức lực, cậu từ từ bước ra khỏi ao nước nóng, thay bộ xiêm y màu trắng đã được chuẩn bị trước đó.

Quần áo có hai mảnh màu trắng tinh khiết, gồm một áσ ɭóŧ mềm mại và một áo ngoài, nhìn qua rất giống trang phục cổ. Vòng eo rộng thùng thình, cần thắt lưng để không bị tuột xuống.

Khuôn mặt A Thanh hiền lành, chờ Giản Thư thu thập xong, bung dù dẫn cậu ra ngoài: “Cậu đói bụng chưa, ăn một ít cơm trước, sau đó đi Minh Uy đường.”

Bữa sáng được cung cấp mặ dù chỉ là món chay, nhưng cũng khá phong phú. Một đĩa đậu phụ xào mặn, một đĩa nấm xào chay, một đĩa rau củ giòn và một đĩa sợi khoai tây thơm chua. Ngoài ra, còn có một bát cơm tẻ có ngọn.

Là cơm chay, có rất ít nguyện liệu trong món ăn, không có hành tỏi.

Giản Thư quả thực rất đói bụng, chỉ là khi ăn cơm đầu óc vẫn choáng váng, cổ họng luôn có một mùi hương ngọt ngào.

Cậu chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại.

Thấy sắc mặt cậu không tốt, A Thanh quan tâm hỏi han: “Sao cậu ăn ít thế? Ăn nhiều một chút, chiều nay còn phải đi Minh Uy đường tụng kinh nữa.”

Giản Thư đành miễn cưỡng ăn thêm hai miếng nữa.

Nhìn cậu thật sự ăn không vào, A Thanh mới tiếc nuối nói: “Dì Lý làm đồ ăn rất ngon…Cậu có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu có, nhất định phải sớm nói cho tôi. Từ đường có một vị bác sĩ, y thuật rất tốt.”

Ánh mắt cậu ta thành khẩn ấm áp, khi nói chuyện sẽ lịch sự nhìn Giản Thư.

“Tôi chỉ là….Ngày hôm qua ngồi xe lâu quá, hơi chóng mặt chút thôi.” Giản Thư kìm nén cảm giác buồn nôn, hít sâu một hơi.

Còn có, huân hương quá nồng.

Bởi vì một ít ký ức không tốt lắm khi còn bé, cậu rất kháng cự với mùi hương nồng đậm này. Ban đầu mùi ngọt thanh còn ổn, chỉ là cửa sổ đóng kín trong thời gian dài, khi cậu tỉnh dậy, vị ngọt thanh trở nên hơi ngấy.

“Uống chút trà đi.” A Thanh rót cho cậu một chén. Trong chén sứ màu trắng nho nhỏ, nước trà trông rất trong.

Giản Thư cảm ơn, uống một hơi cạn sạch.

Hương trà mát lạnh hòa tan mùi ngấy kia, cậu cuối cùng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ăn cơm xong, A Thanh tuân theo lời Sở bá dẫn Giản Thư đi tụng kinh, thình thoảng sửa lại âm đọc cho đúng.

Giản Thư chửi thầm, dù đọc âm nào đi chăng nữa, rơi vào tai thần minh cũng thành luyên thuyên một hồi thiên thư.

Cậu giống như trở về tuổi thơ, bị giáo viên ngữ văn ép đọc sách.

May mắn A Thanh là người hiền hòa, chỉ cần Sở bá không đến kiểm tra, cậu ta sẽ để Giản Thư nghỉ ngơi một lát. Biết Giản Thư buổi sáng ăn ít, cậu ta còn bưng nước trà điểm tâm lại đây để cậu ăn.

Chỉ là quá mức nhiệt tình, Giản Thư đã ăn no căng, nhưng cậu ta vẫn muốn cho cậu ăn tiếp.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Sở bá biến mất cả ngày lại xuất hiện. Tầm mắt của gã quét qua người Giản Thư, vừa lòng gật đầu.

“Đi theo lão lại đây.”

Giản Thư đi theo Sở bá ra ngoài.

Họ đến một căn phòng, phương Bắc đứng sừng sững một đền thờ.

Trên đỉnh của bàn thờ là bốn chữ phồn thể “Thế Đại Sương Vinh”, từ trái sang phải khắc xuống dưới là “Tông Công Khởi Bách Đại Văn Minh” và “Tổ Đức Chấn Thiên Thu Nghiệp Lớn”. Chính giữa là những lời như “Bản Tông Giản Thị Lịch Đại Tổ Thần”.

Trên một số bàn thờ bên ngoài được đặt lư hương, vừa vào cửa đã khói bay nghi ngút.

“Bảy ngày sau, cậu sẽ đi nội trạch phụng dưỡng thần minh.” Sở bá quay đầu lại nói với cậu, “Bây giờ, lão sẽ dạy cậu những điều cần chú ý.”