Chương 19

Giản Thư đành phải an ủi để dì Lý bình tĩnh trước: “Dì đừng lo lắng, cô bé ấy trông như thế nào? Mặc dạng quần áo gì?”

“Nguyệt Nhi…. Nguyệt Nhi của mẹ!” Dì Lý tự khép mình, như không nghe thấy lời Giản Thư nói, ôm đầu lẩm bẩm, “Con bé mới mười bốn tuổi, con bé còn nhỏ như vậy!”

Ngay sau đó, hai mắt của dì Lý mở to, hàm răng trên và răng dưới không ngừng đánh nhau do run rẩy, nhưng càng giống như là phẫn nộ.

“Con bé bị gϊếŧ chết rồi!”

“Con bé bị Sở bá gϊếŧ chết!”

“Không…. Con không chết, con sẽ không chết! Con gái của mẹ…. Nguyệt Nhi của mẹ… Con sẽ không chết!”

Dì Lý hét toáng lên khiến Giản Thư đứng ngồi khong yên.

Cậu vốn chỉ đến căn phòng này để trốn tránh những người đuổi theo mình, nhưng không biết sau khi bị kích động thì chủ nhà sẽ điên cuồng như vậy.

“Ngài, ngài trước tiên hãy bình tĩnh đã….” Có rất nhiều người đang tìm cậu, nếu có ai nghe thấy động tĩnh ở đây, chắc chắn sẽ đuổi đến.

Nhưng dù cậu có cố gắng an ủi thế nào, dì Lý cũng không thể bình tĩnh lại trong thời gian ngắn.

“Dì Lý, dì có sao không?” Ngoài phòng truyền đến một giọng nữ.

Vừa rồi khi dì Lý đưa cậu vào, trong sân vừa lúc có một người phụ nữ đang cắt tỉa cây hoa. Có lẽ là nghe thấy tiếng ồn trong phòng, cô quan tâm đi về phòng này.

“Có cần tôi giúp không?” Cô đặt dụng cụ trong tay xuống, gõ gõ cửa.

Có lẽ là do sống chung lâu nên mối quan hệ giữa họ khá thân thiết. Nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc của dì Lý từ trong phòng, người phụ nữ cũng sốt ruột, trực tiếp đẩy cửa vào.

“Dì Lý, dì --” Cô giật mình khi nhìn thấy Giản Thư xa lạ trong phòng, “Cậu là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”

Giản Thư không thể giải thích rõ mọi việc trong thời gian ngắn. Nhưng nếu ở lại lâu hơn, chỉ sợ sẽ bị người đuổi tới đây.

“Xin lỗi.” Giản Thư cầm chiếc ô đen rồi chạy ra ngoài.

“Này! Cậu là ai? Đừng chạy!” Người phụ nữ đuổi theo hai bước, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc không ngừng của dì Lý trong phòng, cô không yên lòng, đành phải quay lại an ủi dì Lý.

Sau khi rời khỏi sân, Giản Thư mở dù, cúi đầu bước nhanh về phía cổng.

Dọc theo đường đi, trong đầu cậu không ngừng vang lên tiếng hét kỳ lạ của dì Lý.

Lời của kẻ điên không thể tin, nhưng dì ấy nói rất có lý. Nếu con gái của dì thật sự đã vào nội trạch rồi biến mất, liệu có giống tình thế của cậu bây giờ không?

Sở bá đã gϊếŧ Nguyệt Nhi, vậy Sở bá cũng sẽ gϊếŧ cậu sao?

Đầu óc Giản Thư rối tung lên. Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ này đó, cậu chỉ có thể cúi đầu đi trên con đường nhỏ dẫn đến cửa lâu.

Trên đường đi, cậu đi ngang qua không ít người mặc áo xám. Vì đã thay đổi quần áo và cầm ô, nên dọc đường đi không ai chú ý đến Giản Thư.

Mãi cho đến khi có một bóng dáng thon gầy đứng trước chờ cậu.

“Cậu quả nhiên sẽ chạy trốn từ nơi này.” A Thanh nhẹ nhàng nói, “Tôi nhớ rõ cậu đã nói, cậu biết con đường này.”

-

Giản Thư bị đưa trở lại căn phòng mà cậu đã ở trong bảy ngày. Tay chân cậu đều bị buộc chặt, để tránh cho cậu phản kháng và tự tử, trong miệng còn bị nhét một mảnh vải.

Một nhóm người mặc áo xám bước vào.

Sở bá đứng ở đằng trước, sắc mặt cực kỳ kém, đôi mắt vẩn đυ.c hung hãn nhìn một người mặc áo xám trong phòng, giận dữ mắng: “Thứ vô dụng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”

Người đàn ông rắn rỏi mặc đồ màu xám không bắt được Giản Thư quỳ xuống đất. Gã tự biết mình thất trách khi để Giản Thư chạy mất, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn. Bây giờ gã không dám bào chữa bất cứ lời nào, co rúm cơ thể, miệng lặp đi lặp lại: “Tôi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa…”

“Mày còn tưởng có lần sau?” Sở bá nhấc chân đá vào ngực gã.

Một đá này như được ấn vào nút tua nhanh. Người mặc áo xám như một tàn ảnh bị đá bay ra xa, lưng người nọ va mạnh vào bức tường rồi ngã sấp xuống. Bởi vì quá đau đớn, gã không thể đứng dậy trong một khoảng thời gian ngắn, hai cánh tay run run rẩy rẩy muốn động đậy, nhưng lại nôn một búng máu trên mặt đất.

Trong lòng Giản Thư kinh hãi!

Cậu nhìn mái hoa râm và thân hình hơi khom của Sở bá, rõ ràng là không còn trẻ nữa. Tại sao cơ thể này có thể sở hữu sức mạnh to lớn đến mức mà ngay cả những người trẻ tuổi bình thường cũng không có?

Mà tất cả những người mặc áo xám xung quanh, trên mặt không có chút sửng sốt nào, thay vào đó lại sợ hãi cúi đầu như chim cút. Họ dường như đã quen với một Sở bá như vậy, vì vậy luôn giữ sự tôn trọng cao nhất với lão ta.

Sớ bá hừ nhẹ một tiếng, thong thả ung dung phủi phủi chiếc áo dài nhăn dím dó do hành động trước đó. Sau đó, lão tạm thời buông tha cho những người áo xám đã thất trách, đi vế phía Giản Thư đã bị gói thành cái bánh chưng.