Chương 16

“Ngươi quên rồi à, cống phẩm bị con người gϊếŧ chết sẽ mất tác dụng.” Quỷ gầy vỗ nhẹ vào bả vai quỷ béo, an ủi: “Giống như chúng ta muốn gϊếŧ cống phẩm trước, làm cho nó mất đi tác dụng, lão cáo già sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy chứ?”

Quỷ đầu to gật đầu như mổ thóc.

“Vậy được rồi, chờ đến ngày thứ ba xem sao.” Ba con quỷ tạm thời đạt được thỏa thuận.

Sau khi thương lượng xong đối sách, ba con quỷ thừa dịp thần minh lại lần nữa chìm vào giấc ngủ say, trộm bay ra ngoài đi theo Giản Thư.

Thiếu niên trước sau như một phụng dưỡng thần minh. Vẩy nước quét nhà vệ sinh, thay đổi trái cây bánh ngọt, dâng hương lễ bái, sau đó câu được câu không nói chuyện với “Thần minh”.

“Cậu ta sẽ không thật sự cảm thấy, vị kia là thần minh chứ….” Quỷ béo kéo khung cửa nhìn vào bên trong, tấm tắc cảm thán, “Tồn tại như vậy cũng có thể có tín đồ, thật kỳ lạ.”

“Con người luôn tin vào những điều mà họ muốn tin.” Quỷ gầy nhún nhún vai, tiếp tục cuộc trò chuyện.”

Chỉ có quỷ béo ngẩn ngơ ngắm nhìn động tác uyển chuyển và xinh đẹp của thiếu niên.

Sau khi lễ bái xong, cậu ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn chiếu ngay vào khuôn mặt cậu, như có một đôi tay vươn ra từ thánh quang, đang chờ đợi cậu đi cùng.

“Có lẽ, hắn chính là, thần minh, của cậu.” Quỷ đầu to lẩm bẩm tự nói.

“Hả? Ngươi nói gì?”

Quỷ đầu to nhìn một lúc rồi cười ngây ngô, “Không, không có gì cả.”

-

Khi con chim lại lần nữa nhảy bên ngoài song cửa sổ đánh thức Giản Thư, cậu mơ màng ngồi trên giường, đột nhiên nghĩ đến, hôm nay là ngày cuối cùng phụng dưỡng thần minh.

“Nhanh như vậy đã đến ngày thứ ba rồi sao…” Cậu dụi mắt nhìn thời gian, thật không ngờ dậy sớm hơn hôm qua một giờ, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn.

Vì vậy, cậu không vội dậy mà ngồi trên giường nhắm mắt lại, miên man suy nghĩ.

Mặc dù ban đầu cậu không phải rất tình nguyện đến Vũ Thành, luôn cảm thấy cái gọi là thần minh chỉ là sự truyền thừa phong kiến của gia tộc Giản thị, chính mình chỉ là con nuôi, bị bắt thay thế cho Giản Lâm để phụng hiến trong ba năm thôi.

Nhưng mỗi ngày phụng dưỡng thần minh, trái tim cậu lại thấy yên bình hơn bao giờ hết.

Không có những người râu ria, không có các quy củ dư thừa, không có những lời lăng mạ và đánh đập, cũng không có cảm giác lo lắng nhỏ nhặt và bất an.

Thần minh như có thể khoan thứ cậu làm bất luận chuyện gì khác người.

Cậu có thể ởngồi trước bàn thờ đọc sách; có thể ngồi xếp bằng trên đệm, một bên ăn bánh, một bên lải nhải suốt một buổi chiều với điện thờ; có thể muốn cười thì cười, muốn than phiền thì than phiền, những điều vui buồn đã qua đều nói ra hết, thần minh vẫn an tĩnh nhìn chăm chú vào cậu.

Nghĩ đến đây, Giản Thư cảm thấy ba ngày không chơi điện thoại cũng không phải là vấn đề gì lớn -- mặc dù cậu vẫn có chút nhớ thương nông trường nho nhỏ của mình.

Nếu có thể mang theo điện thoại vào đây thì tốt quá.

Sau khi rửa mặt xong, nhân thời gian còn sớm nên Giản Thư chưa đi lấy những đồ cần thiết cho hôm nay.

Cậu bước vào phòng bên cạnh, vén rèm châu lên, đi đến trước điện thờ đốt ba nén hương, cắm vào tro lư hương rồi bái lạy.

Lúc sau, cậu điều chỉnh tư thế,từ quỳ thành ngồi, đối diện với điện thờ: “Đợi lát nữa tôi đi lấy trái cây bánh ngọt mới, rồi sẽ thay cho ngài.”

Thần minh tự nhiên sẽ không trả lời.

Dù cho thần minh thật sự nghe thấy, chỉ sợ cũng không quan tâm đến đồ ăn trên bàn thờ có mới mẻ hay không.

Giản Thư vươn vai đứng dậy, nhẹ nhàng nện bước về phía cửa lớn của nội trạch. Hôm nay cậu thức dậy sớm hơn so với hôm qua, không biết A Thanh đã đến ngoài cửa chờ cậu chưa.

Khi đến gần cửa, cậu dường như nghe thấy một người đang thấp giọng nói: “……Nếu…… Nhất định…..”

Sau đó là giọng nói mơ hồ của A Thanh, hình như là đồng ý.

Giản Thư chỉ nghe một nửa, có chút nghi ngờ, hôm nay sao lại có hai người đến mang đồ cho cậu? Nhưng lại nghĩ, mỗi lần A Thanh đến đều xách theo hai cái hộp lớn khá nặng nề, nên gọi thêm một người cũng là bình thường, vì vậy gõ gõ cửa: “A Thanh, tôi tới rồi.”

Bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó vang lên tiếng mở khóa ồn ào.

A Thanh đột nhiên không trò chuyện với cậu.

Giản Thư đẩy cửa ra, vì hai cánh cửa gỗ đều rất nặng, hơn nữa còn có khóa nên cậu chỉ đẩy ra được một khe hở. Qua khe hở này, cậu nhìn thấy hơn hai người đang đứng bên ngoài. Trừ A Thanh và người nói chuyện, hình như còn có bốn, năm người đàn ông khác, mặc quần áo màu xám, thân hình cao lớn, nhưng Giản Thư chưa từng gặp qua ai trong số họ.

“Bọn họ là ai?” Giản Thư hỏi.

Tay đang mở cửa của A Thanh dừng lại một lúc, nhưng vẫn không nói gì.

Giản Thư ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngày thường A Thanh luôn mỉm cười ôn hòa, cậu hỏi gì đều sẽ trả lời ngay. Ngày hôm qua khi mang đồ tới, cậu ta đã có chút cổ quái, hôm nay thậm chí không nói một lời nào với cậu.