Dày đặc, chắc chắn và nặng nề.
Có hơi giống bài vị, hình như còn được khắc chữ.
Khi nãy vừa mới bị dọa, Giản Thư thiếu chút nữa đã ném văng cái bài vị này ra ngoài!
Tình huống gì vậy, sao cái bài vị này lại xuất hiện trong điện thờ? Nó không phải nên đặt ở linh đường sao?
Nếu có người muốn cung phụng cái bài vị này, tại sao lại giấu nó sau điện thờ thay vì đặt ở bên ngoài, quang minh chính đại nhận hương khói và cống phẩm?G
Giản Thư không hiểu, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cậu, không thể vứt, vứt đi sẽ có khả năng bị những thứ kỳ quái bám theo.
Hơn nữa, hiện giờ cậu đứng trước điện thờ, được thần minh che chở, chỉ là một tấm bài vị thôi, không có gì ghê gớm.
Sau khi Giản Thư mạnh mẽ tự tẩy não mình, cậu liền cảm thấy bài bị này không còn phỏng tay như vậy nữa, thậm chí to gan đọc những chữ viết trên đó.
Có lẽ...Bài vị được viết như thế này?
Trong khoảng thời gian này, buổi chiều nào Giản Thư cũng theo A Thanh tụng kinh, buổi tối được Sở bá dạy dỗ quy củ, trong vô thức, cậu đã hiểu được rất nhiều quy củ cổ xưa.
Nói ví dụ, khi viết bài vị cho người nhà, nếu là con cái thì cha nên viết là “khảo”, mẹ nên viết là “đệ”, căn cứ vào trong nhà còn trưởng bối hay không, chữ đầu tiên có thể là “tiên” hoặc “hiển”, sau đso mới là họ và tên.
Nhưng bài vị này không có những chữ đó.
Mặt trước chỉ có một cái tên, mặt sau khắc hai dòng chữ: Sinh vào tháng 11 năm Thiên Gia thứ tư, mất vào tháng 5 năm Trình Minh thứ ba.
“Trình Minh…” Hệ thống giáo dục chín năm bắt buộc cũng không cứu được Giản Thư. Vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, nhưng Giản Thư nghĩ mãi mà không nhớ được Trình Minh là thời đại nào. Cậu thề mình đã nghe giảng đàng hoàng, nhưng chắc chắn đây không phải là phạm trù thi nên cậu mới không nghĩ ra. Vì vậy đơn giản là không nghĩ nữa, lật bài vị lại.
Trên đó chỉ có một cái tên rất đơn giản.
Ba con quỷ treo ở cửa sợ đến mức hồn phách cũng nhạt vài phần.
“Đừng đọc ra!” Quỷ gầy theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, hét lớn một tiếng, “Mau đặt nó vào chỗ cũ!”
Quỷ đầu to run bần bật: “A a a cậu ta đang làm gì!”
Quỷ béo mài dao soàn soạt: “Ta mặc kệ, bây giờ ta sẽ xông vào gϊếŧ hắn!”
Hai con quỷ còn lại nghe thấy lời này, sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng ngăn cản quỷ béo: “Trước đừng vội, cậu ta cậu ta cậu ta không nhất định sẽ đọc --”
“Bùi Sách.” Giản Thư nhẹ giọng nói.
“Bùi Sách…” Giọng nói mềm mại, lại đọc lại lần nữa.
Mưa đột nhiên nặng hạt hơn.
Một cơn gió cuốn theo những hạt mưa thổi vào trong căn phòng thơm mùi đàn hương, làm tắt ba nén hương trước điện thờ.
*
“Bùi Sách.” Giọng nói của thiếu niên thực nhẹ, nhẹ như một cái lông chim rơi, rơi xuống một vùng nước tĩnh lặng vô biên.
Sau đó, từ từ lan tỏa thành những gợn sóng nhỏ.
Nhưng gợn sóng phá vỡ im lặng, đánh thức người thô bạo, điên cuồng, lang thang trên bờ vực mất kiểm soát đang ngủ say.
Thần, hoặc nói là hắn, ý thức chậm rãi trở lại từng phút từng giây, đầu óc như có một con dao cùn đâm từng cái một.
Đầu đau như nứt ra.
Gần như điên cuồng.
Trong cơn điên cuồng tuyệt vọng như vậy, có một mùi hương thơm ngọt kỳ dị ngang ngược xâm nhập vào, khiến hắn hận không thể một ngụm nuốt trọn thiếu niên đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình, ngay cả thịt xương cũng ngấu nghiến không còn.
Trong khoảnh khắc muốn gϊếŧ chết thiếu niên, hắn lại nghe thiếu niên đọc lại một lần nữa.
“Bùi Sách…” Giọng nói mềm mại.
Là làn gió xuân ấm áp vuốt nhẹ trên khuôn mặt, là cành liễu xanh mềm mại chạm qua trán hắn, là những giọt sương nhỏ trong nụ hoa nở giữa đêm, là ai đó vươn tay đến hắn, mỉm cười chờ hắn đáp lại.
Khác biệt với bất kỳ giọng điệu nào kêu gọi hắn trước đây, càng khác biệt với những người đã gọi hắn.
Không có tham lam, thô tục, phẫn nộ, tuyệt vọng,… hay bất luận cảm xúc tiêu cực nào. Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng đến tận cùng, mềm mại đến tận cùng, không có bất kỳ mong muốn hay khao khát nào, lặng lẽ rơi vào đôi tai ngủ say đã lâu.
Trong sương mù dày đặc vô tận, có một người mở mắt.
Ánh mắt của hắn còn mang một sắc đỏ yêu dị, nhưng cơn khát máu lại dần tiêu tan.
Từ dưới lòng đất bị chôn vùi, vượt lên trên thế giới đó. Hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo trắng đang cầm một tấm bài vị âm trầm bằng gỗ, ngón tay tinh tế trắng nõn mang theo vết chai. Khi vuốt ve tấm bài vị, khiến hắn có cảm giác như mình bị cậu chạm vào.
Hơi ngứa, nhưng không khó chịu.
Bời vì thiếu niên đánh thức thần minh không có khát vọng mãnh liệt, “Thần minh” thức tỉnh cũng không cần thỏa mãn nguyện vọng của cậu. Điều này làm cho hắn thêm một chút thời gian để tự hỏi, thay vì dưới sự thúc đẩy của cơn khát máu, ban cho những người cầu nguyện tài phí và sức mạnh, sinh mệnh dài lâu, hoặc là quyền thế không gì so sánh được.