Chương 8

Trong xe ngựa có hơi ngột ngạt, Hạ Lan Từ tháo mũ rèm xuống phe phẩy quạt nhẹ trước mặt, thản nhiên nói: “Ngoài việc dạy con không nghiêm, quý phủ quyền quý này còn ức hϊếp người hầu bắt nạt dân chúng, tham ô tiền của công, xa xỉ lãng phí, cũng không ít chuyện đâu.”

Hành động của nàng thực sự không tao nhã cho lắm.

Nhưng thực tế chứng minh, bất kể là tư thế hay hành động gì, chủ yếu đều phải nhìn vào khuôn mặt.

Khuôn mặt nõn nà vô cùng hoàn mỹ của nàng thoắt ẩn thoắt hiện trong màn lụa trắng nhẹ nhàng bay lượn, tràn ngập tiên khí đầy ánh sáng rực rỡ khiến nàng như một đóa hoa sen trong thời thịnh thế. Nàng đẹp đến không thực, khiến người ta cảm thấy nhìn nhiều thêm một chút là xúc phạm, nhưng lại không kìm lòng được mà muốn nhìn thêm.

Hạ Lan Từ vừa nói như vậy, Diêu Thiên Tuyết cũng rất đồng tình.

Tạm thời hãy khoan nói đến phủ Tào Quốc Công, mới mấy ngày trước trong phủ Bình Giang Bá của ca ca Lệ Quý phi có gia nô đánh chết người, cũng chỉ bồi thường chút tiền rồi không có gì nữa. Ai bảo bây giờ Lệ Quý phi đang được lòng Hoàng đế, Nhị Hoàng tử lại được sủng ái chứ.

Hạ Lan Từ đặt mũ rèm lên trên đầu gối, nói: “Tối hôm qua phủ Tào Quốc Công còn có người đến.”

Diêu Thiên Tuyết giật mình hỏi lại: “Đến làm gì?”

Hạ Lan Từ chậm rãi nở nụ cười, như thể cảm thấy rất thú vị: “Có lẽ họ đến để bảo muội đừng si tâm vọng tưởng nữa. Cho dù hôn sự của Thế tử Tào Quốc Công và Vân Dương Quận chúa không thành thì cũng không đến lượt muội.”

Diêu Thiên Tuyết há hốc miệng: “Làm vậy …. không biết xấu hổ sao! Thật sự tưởng ai cũng muốn gả cho Lý Đình chắc!”

Hạ Lan Từ gật đầu nói: “Muội cũng rất ngạc nhiên, tại sao ai cũng nghĩ muội rất muốn gả cho tên vô dụng đó?”

“Vô dụng?”

“Tỷ đã thấy bài thơ hắn ta làm trong yến hội tầm mai lần trước chưa? Từ ngữ chồng chất, ý tứ lộn xộn, một đoạn dài mà chẳng rõ nói gì, câu văn lại lung tung rỗng tuếch chứng tỏ hắn ta đầu óc đơn giản. Hơn nữa…” Hạ Lan Từ dừng lại, nhấn mạnh: “Chữ viết của hắn ta rất xấu.”

Nếu chuỗi phân biệt của các thế gia công hầu dựa trên xuất thân quyền thế và tài sản, thì các thế gia quan thần sẽ dựa vào tài học và năng lực. Ngay cả công tử nhà Tể tướng, nếu không qua khoa cử để vào triều, bề ngoài không ai dám nói gì nhưng sau lưng người ta cũng cho rằng con cháu không có chí tiến thủ, sẽ bị coi thường – Điều này rất công bằng, thậm chí có thể bỏ qua xuất thân là đích hay thứ.

Diêu Thiên Tuyết ngẫm nghĩ, cảm thấy tiêu chuẩn đánh giá của Hạ Lan Từ cũng không có gì sai.