Ai ngờ Lý Đình xưa nay cao ngạo nay lại điên đến mức này.
Theo lời đồn, hắn ta vì để phản đối hôn sự này còn đòi sống đòi chết mấy lần, gia pháp nhà Tào Quốc Công đã phải dùng đến vài lần mới khiến hắn ta thỏa hiệp đồng ý thành thân. Dĩ nhiên, không ai ngờ được vào ngày thành thân hắn ta lại lật lọng.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh ngẩn ngơ quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Hửm?”
Giọng nàng vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại như tiếng ngọc vỡ lách tách, nhưng lại có phần quyến rũ động lòng người.
Diêu Thiên Tuyết ngẩn người, do dự nói: “Tiểu Từ, nếu muội không muốn nói cũng không sao.”
Nàng ấy bất giác hạ thấp giọng nói như sợ âm thanh lớn hơn sẽ làm người trước mặt giật mình mà tan vỡ.
“À, không phải…” Hạ Lan Từ hồi tỉnh lại, dường như không biết phải nói như thế nào: “Tỷ muốn hỏi gì?”
“Thì là chuyện muội với cái tên Tào Thế tử kia…”
Hạ Lan Từ thản nhiên nói: “Không quen.”
Diêu Thiên Tuyết sững sờ: “Hả? Vậy hắn ta…”
Hạ Lan Từ mới vừa rời khỏi cảm xúc từ cái nhìn thoáng qua ban nãy, nàng suy nghĩ một lúc rồi kết luận bằng một câu tóm tắt: “Tổng cộng muội từng gặp hắn ta ba lần, đều là ở yến tiệc, từng nhìn nhau một lần, chưa nói với nhau câu nào.”
“Chưa từng… gặp riêng dù chỉ một lần?”
Hạ Lan Từ quả quyết: “Chưa từng.”
“…Vậy rốt cuộc hắn ta phát điên cái gì chứ?”
Hạ Lan Từ im lặng nhìn lên nóc xe ngựa, cuối cùng nói: “Nếu biểu tỷ nghe ngóng được nguyên do thì nhớ nói với muội một tiếng.”
Diêu Thiên Tuyết kinh ngạc, không nhịn được lại hỏi: “Vậy cha muội thì sao…”
Hạ Lan Từ nhún vai nói: “Nổi trận lôi đình. Tỷ cũng biết tính tình cha muội rồi đó, ông luôn nghĩ rằng từ nhỏ muội đã không có mẹ dạy dỗ, không hiểu đủ quy củ, nhất định là do không học được cách phòng bị chuyện nam nữ mới khiến người khác có cơ hội lợi dụng, vì thế ông vốn định ra lệnh cấm túc muội một tháng.”
“Vậy muội…”
Hiện giờ nàng đang ngồi trên xe ngựa ra khỏi phủ, rõ ràng lệnh cấm không thành.
Hạ Lan Từ ngẩng khuôn mặt không vương chút bụi trần, dường như có thể hóa thành tiên nữ bất cứ lúc nào, nhỏ giọng nói: “Muội cãi nhau một trận lớn với cha, Triển đại nhân ở Đại lý tự cách vách còn tưởng rằng phủ bên muội xảy ra án mạng, nửa đêm suýt chút nữa còn sai người tới gõ cửa.”
Diêu Thiên Tuyết nuốt nước bọt, vẻ mặt không tưởng tượng nổi: “…Sau đó thì sao?”
“Sáng sớm cha muội tức giận đi đến Đô sát viện, hình như định mấy hôm nữa sẽ dâng lên ít nhất mười lăm, mười sáu bản tấu chương để luận tội phủ Tào Quốc Công.”