Chương 3

Đổi lại là gia tộc nào khác cũng không thể vui vẻ được.

Huống chi Hạ Lan gia từ xưa đến nay gia phong rất nghiêm, đĩnh đạc đến gần như cứng nhắc.

Từ khi Hạ Lan Từ bắt đầu trưởng thành, Hạ Lan đại nhân thường xuyên vì những lời đồn về con gái mà nổi trận lôi đình.

Trong Đô sát viện, người ta thường thấy vị đại nhân này mặt mày xám xịt. Nhóm Ngự sử ngày thường ai cũng dám mắng giờ lại im thin thít, ai nấy đều cắm đầu viết tấu chương, sợ chọc giận đến Hạ Lan đại nhân thì lại xui xẻo.

Hạ Lan đại nhân cũng không phải không muốn ngăn chặn những lời đồn này, nhưng những văn nhân mặc khách kia lẩn trốn rất nhanh. Ông không tiện ra tay bắt người vì chuyện này, lại càng khó bịt miệng dư luận, chỉ có thể về nhà dạy dỗ con gái mình thận trọng hơn từ lời nói đến hành động.

Nhưng càng cẩn thận dè dặt, chẳng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.

Chuyện Thế tử của phủ Tào Quốc Công náo loạn trong hôn lễ, chưa đầy nửa ngày đã lan truyền khắp Kinh thành, trở thành chuyện cười trong miệng dân chúng, thậm chí còn làm tổn hại đến danh dự của Hạ Lan Từ.

Nếu nói chưa từng tiếp xúc, vậy Thế tử phủ Tào Quốc Công sao lại đòi sống đòi chết vì nàng, điều này thật sự khó tin. Còn nếu hai người đã từng tiếp xúc riêng tư, vậy thì càng…

Thế là có người ghen tỵ nói: “Chẳng trách Hạ Lan gia từ chối tất cả những người đến cầu thân, còn nói đợi đến mười tám tuổi mới bàn chuyện hôn phối, hóa ra là muốn trèo cao.”

“Đáng tiếc thông minh quá hóa vụng, lần này cho dù phủ Tào Quốc Công có chết cũng không cho nàng vào cửa.”

“Thật đúng là hồng nhan họa thủy.”

“Thế nên cưới vợ phải cưới vợ hiền, dù thế nào ta cũng tuyệt đối không cưới loại phụ nữ này.”

Câu nói cuối cùng này nhận được sự đồng tình mạnh mẽ của các sĩ tử xung quanh.

Vị Lâm công tử vừa nãy nghe vậy không kìm được muốn biện bạch: “Hạ Lan tiểu thư không phải là người như vậy…”

Đáng tiếc giọng nói quá nhỏ, ngay lập tức bị lấn át.

“Đúng rồi, Tễ An, huynh nghĩ sao?”

“Tễ An huynh được các cô nương ái mộ không kém gì Hạ Lan tiểu thư được nam nhân mến mộ đâu nhỉ.”

“Có phải ngày mai lại có tiệc mời hay không, thật khiến chúng ta thật ngưỡng mộ.”

Thiếu niên mặc sam y trắng ngồi tựa bên cửa sổ, nghe thấy vậy khẽ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười điềm tĩnh và khiêm tốn, đôi mắt hoa đào khẽ cụp xuống, ngay cả cánh đàn ông cũng khó để không bị hấp dẫn bởi dung mạo khí chất của hắn.

Huống hồ chàng thiếu niên này cũng không phải là người vô dụng, mà là Giải nguyên đất Thanh Châu năm ngoái, Lục Vô Ưu.