Chương 14

Hắn khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Thứ cho tại hạ không tiện tiễn xa, Hạ Lan tiểu thư nhớ đội mũ che mặt cẩn thận.”

Hạ Lan Từ ngập ngừng hỏi: “Huynh chắc chắn là con đường này chứ?”

Hắn mới đến Kinh thành được bao lâu?

Lục Vô Ưu nhàn nhã đáp: “Không chắc.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu cười nhẹ nhàng: “Nếu không đi đường này, Hạ Lan tiểu thư cũng có thể chọn con đường mà cô thích, còn về việc đi đến nơi nào thì tùy vào vận may.”

Hạ Lan Từ xoa xoa bắp chân, đợi cảm giác tê dại qua đi, nàng lại lật người xuống giường, nói: “Huynh đi cùng ta.”

Lục Vô Ưu: “…?”

Hạ Lan Từ nói: “Ta đội mũ che mặt, huynh đi phía trước ta, ta sẽ giả vờ không quen biết huynh.”

Lục Vô Ưu hiếm khi im lặng một lúc: “Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi.”

Hạ Lan Từ nói: “Nếu gặp Thế tử Tào Quốc Công, huynh giúp ta cản hắn một lát.”

Lục Vô Ưu lại im lặng một lúc, sau đó vẻ mặt ẩn ý như cười như không: “Tại sao ta phải làm vậy? Đắc tội với Thế tử Tào Quốc Công đối với ta mất nhiều hơn là được.”

Hạ Lan Từ từ từ ngước mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt sáng rực như sao trời không nhiễm bụi trần dường như có ngàn vạn ánh sao lấp lánh, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, hầu như không có người đàn ông nào có thể nói lời từ chối.

Lục Vô Ưu: “Xin cho phép ta từ chối.”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng trấn tĩnh lại, nói tiếp: “…Nếu ta bị hắn bắt được, ta sẽ nói sự thật rằng ta vừa bị người khác giấu trong rèm giường này.”

Nàng còn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘rèm giường’.

“Nếu như làm gì cũng đắc tội với hắn, vậy thì ít nhất huynh có thể không đắc tội với ta.”

Lục Vô Ưu thản nhiên: “Chẳng phải ta đã đắc tội với cô rồi sao?”

Hạ Lan Từ dịu dàng dụ ngọt: “Huynh vẫn có thể cứu vãn một chút.”

Lục Vô Ưu thật sự buồn cười, nụ cười như hoa xuân nở, bờ vai khẽ run: “Cũng được, nếu còn chậm trễ thêm nữa sẽ thật sự không đi được… Hạ Lan tiểu thư, thứ cho ta mạo muội, ta có thể hỏi một câu không?”

Hạ Lan Từ chỉnh lại áo váy, đội mũ che mặt xong xuôi, bước chân đi ra ngoài: “Câu hỏi gì?”

Lục Vô Ưu đi cùng nàng ra ngoài, hỏi bâng quơ: “Nếu cô thật sự bỏ chút công sức chưa chắc đã không thể gả vào phủ Tào Quốc Công. Làm náo loạn thành thế này, tại hạ thực sự có hơi tò mò không biết Hạ Lan tiểu thư rốt cuộc muốn gả vào quý phủ nào.”

Hạ Lan Từ không suy nghĩ liền đáp ngay: “Dù thế nào cũng không phải gả cho huynh, hỏi nhiều làm gì.”

Lục Vô Ưu nở nụ cười vô cùng thiếu đạo đức: “Chỉ muốn bày tỏ lòng thương cảm với vị huynh đài xui xẻo đó trước mà thôi.”