Chương 29: Tô Ngọc Dung chết

Hắn cứ như vậy nằm

trên

giường, nhìn nàng tuy lớn tuổi nhưng thật giống tiểu hài tử, uống thuốc khóc,

trên

người khó chịu khóc, ho khan

không

ngủ được cũng khóc, trong lòng hắn thấy kỳ thật nàng vô cùng đáng thương.

Có đôi khi nghĩ đến nữ nhi, nàng cũng khóc

không

cản được. Mỗi khi như vậy, nàng đều kêu Cửu Nhi tới đánh hắn, lấy giày vải đánh hắn … Hắn tuy đau, nhưng nhìn bộ dáng chẳng mấy chốc sẽ ra

đi

của nàng, đến tức giận cũng

không

tức giận nổi.

Thời tiết ngày càng lạnh, Tô Ngọc Dung ngày càng hư nhược, phần lớn thời gian một ngày nàng đều nằm

trên

giường, cơm ăn

không

vô, huynh đệ Tô

đình Ninh mang theo thê tử, mỗi ngày đều tới chăm sóc, chỉ sợ vạn nhất nàng ….

Phong Vu Tu mỗi ngày nhìn nàng tiều tụy,

không

dậy khỏi giường, giống như hắn dù ăn uống tiểu tiện đều cần người hầu hạ, trong lòng chợt thấy thiếu vắng.

Ban đầu hắn trúng gió, hắn cảm thấy bản thân nằm

trên

giường

không

thể động có bao nhiêu đáng thương. Khi đó Tô Ngọc Dung còn ngày ngày tra tấn hắn, đánh hắn, mối ngày hắn đều thấy hận Tô Ngọc Dung, hận nàng

không

thể chết.

Nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng Tô Ngọc Dung cùng mình

không

khác nhau là bao, trong lòng hắn lại thấy rẫu rĩ. Tô Ngọc Dung bị nhi tử và tôn tử của hắn hành hạ ra như vậy. Vốn dĩ là một lão thái thái khỏe mạnh, nàng có thể như nhị ca nàng sống đến hơn 80 tuổi, nhưng hiên tại … Sợ là nàng khó có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay.

Trong lòng, trong lòng ….. Thật sự có chút

không

bỏ xuống được ….

(Đoạn này chắc ý cụ Tu là

không

nỡ để Tô Ngọc Dung ra

đi

ấy mà! Haiz, già mới

yêu

sao?????)


Hắn nhìn phía đối diện, từ từ mở miệng, nhẹ giọng a a: Tô Ngọc Dung, đừng có nhanh muốn chết,

cố gắng sống lâu chút bồi ta cũng tốt mà….

Tĩnh Vân bưng cháo nóng ngồi ở mép giường, Tô Ngọc Dung suy yếu lắc đầu,

không

muốn ăn.

Tĩnh Vân thở dài đặt cháo sang một bên, dém chăn lại cho nàng nhẹ giọng nói: “Trần thị đã đón tên nghiệt súc kia về, Văn Dương công tử phế

đi

hai chân hắn, cũng coi như giáo huấn hắn ta.”

Tô Ngọc Dung

không

thừa sức lực quản những việc đó, gian nan giữ tay Tĩnh Vân: “Chờ sau khi ta chết, tìm một người tốt gả qua đó, sinh hài tử …..”

Tĩnh Vân tức khắc rơi nước mắt: “Lão phu nhân đừng nói chuyện này, ngài chỉ cần cần thận điều dưỡng, thân thể nhất

định sẽ tốt lên.”

Tô Ngọc Dung mệt mỏi cười, nàng

không

tốt lên được, nhịn chẳng được mấy ngày nữa …

Vào một ngày trời hạ tuyết lớn, Tô Ngọc Dung nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ nghe Cửu Nhi khóc. Nàng nỗ lực mở mắt, hoảng hốt nhìn hai thân ảnh đứng ngoài bình phòn, nhỏ giọng nói gì đó, nàng nghe

không

rõ ràng, mơ hồ nghe thấy nhắc đến A Du gì đó.

Qua một lúc, tức phụ

đình Mậu tới, thấy nàng tỉnh, cười ngồi xuống mép giường, hỏi: “Tiểu



cô, người có muốn uống chút cháo nóng

không?”

Tô Ngọc Dung lắc đầu, bắt lấy tay tức phụ Tô

đình Mậu, khàn giọng hỏi: “Ta vừa rồi nghe thấy các ngươi nói tới A Du, A Du bị làm sao vậy?”

Tức phụ Tô

đình Mậu cười có chút mất tự nhiên, lại vỗ tay nàng: “Là A Du





bảo tiểu nhi tử của hắn tới hỏi, thân mình Lão phu nhân thế nào?”

A Du ….. Tô Ngọc Dung chỉ bị bệnh,

không

phải choáng váng, nàng xảy ra chuyện lớn như vậy, A Du sao có thể

không

tới nhìn mình một lần?

Nàng có thể từ thần sắc có chút mất tự nhiên của tức phụ Tô

đình Mậu nhìn ra điều

không

thích hợp. Nàng liền lập tức nắm chặt tay tức phụ

đình Mậu, ngữ khí kiên

định: “Tại sao A Du

không

tự mình tới? Ngươi mau phái người đánh xe ngựa tới nhà nàng, mang A Du đến nói chuyện với ta, ta nhớ nàng, muốn cùng nàng nói chuyện.”

Hốc mắt tức phụ

đình Mậu chua xót, lại cực lực chịu đựng, hít thở sâu mới gắng cười nói: “Tiểu



cô, hôm nay ngoài trời tuyết lớn, vừa lạnh vừa trơn, ngài cũng đứng hành hạ A Du



cô, con cùng người nói chuyện

không

được sao?”

“không

được, ta muốn A Du, ta đã lâu

không

gặp nàng, hôm nay nhất

định phải nhìn thấy nàng, nhất

định …” Tô Ngọc Dung nói, nghĩ tới khả năng xấu, nước mắt

không

ngứng rớt xuống, ngực đau nhức, nắm

cổ áo khóc: “Mau

đi, kêu A Du tới cho ta…”

Tức phụ

đình Mậu vừa thấy nàng tức giận

không

thở nổi, nhất thời hoảng quá khóc lên: “Tiêu



cô, người đứng khóc, người phải bảo trọng thân mình, A Du





chỉ bị mắc phong hàn, chỉ là ốm vặt

không

quá nghiêm trọng, chờ thêm mấy ngày nữa thân thể A Du





tốt hơn, con tự mình

đi

mời





tới bồi ngài nói chuyện được

không?”

“Nàng bị bệnh …” Tô Ngọc Dung khóc lóc, vô cùng hoảng hốt, liều mạng nâng thân mình muốn dậy, miệng nói: “A Du bị bệnh, ta phải mau đến xem nàng, tức phụ

đình Mậu, mau

đi

chuẩn bị xe ngựa, ta muốn

đích thân đến thăm mới yên tâm …”

Tức phụ

đình Mậu thấy

không

khuyên được, khóc lên, Tĩnh Vân và Hòe Nhi vốn ở ngoài cũng tiến vào, cả hai đều đỏ bứng hai mắt, Tô Ngọc Dung vừa thấy bộ dáng các nàng, tâm đều vỡ nát!

“A Du nàng …”

Tĩnh Vân với Hòe Nhi Cửu Nhi lập tức quỳ gối

trên

đất, tức phụ

đình Mậu thấy

không

giấu được, quỳ gối bên mép giường kéo tay nàng khóc: “Tiểu



cô, người đứng kích động, người từ từ nghe con nói, A Du





ra

đi

thật an tường,

không

phải chịu đau đớn gì cả …”

Tức phụ

đình Mậu còn chưa nói xong, liền thấy Tô Ngọc Dung nắm tay đấm ngực, khóc khàn cả giọng: “Ta biết mà, A Du lâu như vậy

không

đến thăm ta, nhất

định nàng bị bệnh, nhất

định là bị bệnh, ta thật hồ đồ, ta sao có thể hồ đồ

không

đi

thăm nàng, giờ nàng

đi

rồi, đến gặp mặt lần cuối cũng

không

được! A Du ơi A Du!”

“A Du bên ta, cạnh ta cả đời … Chịu bao nhiêu ủy khuất, rơi nước mắt cả đời …. Ta, ta …. Khụ khụ …” Tô Ngọc Dung khóc

không

thở nổi, bỗng nhiên ho,

không

ngừng ho, mặt vốn tối đen ảm đạm nghẹn đến đỏ!

Tức phụ

đình Mậu vừa thấy tình huống

không

thích hợp, thét chói tai hô: “Mau tìm đại phu tới đây! Tiểu





không

thở nổi!”

“Khụ khụ ….” Tô Ngọc Dung dùng sức ho, phảng phất như có người bóp

cổ nàng, nàng vừa thống khổ lại khó chịu, hai mắt mở to, tròng mắt vẩn đục đầy tơ máu, tay nắm chặt góc chăn. Nhìn xa xa, thấy Phong Vu Tu hồng hai mắt, hoảng loạn hướng nàng

không

ngừng kêu to Phong Vu Tu.

Ta muốn chết, muốn giải thoát, muốn

đi

gặp cha mẹ,

đi

gặp đại ca,

đi

gặp A Du…

Ta giải thoát rồi Phong Vu Tu, rốt cục cũng giải thoát rồi, kiếp sau, nếu sống chúng ta

không

nên gặp nhau,

không

cần làm phu thê, thật sự quá thống khổ.

Là phu thê với ngươi … quá thống khổ …..

“Tiểu



cô!”

“Lão phu nhân!”

Tiếng khóc bi thương thê lương vang vọng khắp đại trạch Phong gia, tuyết lớn như lông ngống nhẹ rơi xuống đất, che đậy những thứ xấu xa trong thiên

địa, biến mọi thứ thành tiên cảnh.

Nửa tháng sau, Phong Vu Tu mở đôi mắt trũng sâu, nhìn giường đối diện trống trải, môi

không

tiếng động khẽ động: Tô Ngọc Dung, ngươi

không

đến đánh ta, kỳ thất ta rất buồn tẻ, rất nhàm chán … Nếu ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi …

Ngoài cửa viện truyến đến tiếng bước chân nhỏ vụn, hai thê tử của huynh đệ Phong Viễn Hoài đến.

Các nàng dành thời gian thương lượng với nhau xử lý bọn nha hoàn hầu hạ hắn, nhìn lão nhân

trên

giường, Trần thị ghét bỏ hừ nhẹ: “Nếu ngươi sớm đem tước vị cho tướng công ta, thì mọi chuyện sẽ

không

xảy ra! Hiện giờ lão thái bà đó đã chết, hai nhi tử của ngươi cũng bị lưu đầy tới Lương Châu, sinh tử

không

rõ, nhi tử ta cũng trở thành phế nhân, ngươi cũng đừng mong sống tự tại

trên

giường!”

“Từ hôm nay trở

đi, sẽ

không

có người hầu hạ người, đút cơm đút nước cho ngươi, ngươi cứ nằm ở đây chậm rãi chờ chết

đi!”

Phong Vu Tu vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm giường đối diện, phảng phất như

không

nghe thấy lời người khác nói.

Một ngày lại một ngày,

không

có ai tới, hừng đông rồi lại tối muộn, bốn phía đều yên tĩnh đến đáng sợ. Hắn rõ ràng cảm giác bản thân vô cùng khát, vô cùng đói bụng, có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ người mình phát ra, hắn cảm thấy nhất

định thân thể phía dưới

đang

bị hoại tử, tuy rắng hắn

không

cảm giác được đau đớn.

Lại hai ngày nữa trôi qua, hắn suy yếu

không

mở nổi mắt, đầu rất đau, bụng cũng rất đau, hắn biết bản thân sắp chết, hắn đối với giường đối diện trống

không

khẽ động môi: Tô Ngọc Dung, ta có thể gặp nàng, ta rất vui vẻ, nàng thì sao?

Nàng nhất

định sẽ

không

vui.

Tác giả có điều muốn nói: Về việc nữ chủ đột nhiên thánh mẫu,

không

xử lí mấy người hại mình nữa, ta dùng góc độ sáng tác suy nghĩ, thân thể Tô Ngọc Dung khi đó đã quá yếu,

không

kham được gánh nặng nào cả, căn bản nàng

không

dư thừa sức lực

đi

quản mấy chuyện này, thống hận những người hại nàng nữa.

Điều này cũng với trù tính lúc trước của nàng, thời điểm thu thập hai nhi tử của vợ lẽ

không

giống nhau vì lúc đó tinh thần nàng vẫn rất tốt.

Có đôi khi ta cũng muốn đón ý nói hùa với mọi người

yêu

thích để viết, nhưng có thời điểm, ta cảm thấy dù muốn biểu đạt ra nhưng ta cũng

không

muốn thay đổi ước nguyện ban đầu.

Cho nên

không

nói …

(Thật chứ lời tác giả còn khó edit hơn cả mạch truyện

)