Chương 1: Hạ Thanh Trúc sống lại

Sau khi bị sét đánh lúc phi thăng, Hạ Thanh Trúc sống lại.

Nửa tháng trời, cô đã tổng kết ra sáu điểm dẫn đến việc cô phi thăng thất bại:…

Tất nhiên, đây chỉ là cách nói hài hước.

Còn nếu nói nghiêm túc thì là: cô thiếu đức.

Không phải là thiếu đức vì làm điều xấu.

Mà là không tích đủ công đức.

Dù sao thì từ lúc sinh ra cho đến khi tu luyện, cô không gặp vấn đề gì cả.

Cha mẹ vẫn khỏe mạnh, thậm chí là rất cường tráng.

Không có họ hàng quái dị, gia đình chỉ muốn phát triển công ty lớn mạnh hơn.

Không lo chồng nɠɵạı ŧìиɧ với bạn thân, không lo bị lấy thận, lấy tử ©υиɠ, vì cô không có chồng.

Chỉ có hai người anh trai rất cưng chiều cô.

Mặc dù còn có một cô em gái thiên kim giả, nhưng hai chị em vẫn luôn hòa hợp.

Với sức mạnh của doanh nghiệp gia đình nằm trong top 500 toàn quốc, nếu không chia cổ phần vài chục tỷ thì cũng được vài tỷ.

Sau khi cô thành lập quỹ từ thiện.

Trồng cây trên sa mạc, vớt rác trên biển, hỗ trợ giáo dục, tái thiết vùng bị thiên tai, chẳng thiếu thứ gì.

Ngoài ra, cô chỉ chuyên tâm tu luyện.

35 tuổi đã phi thăng.

Nhưng.

Chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra khi ta không mong đợi.

Khi phi thăng, cô bị sét đánh trở về năm 22 tuổi.

“Xem ra lại phải tích công đức rồi.”

Hạ Thanh Trúc thở dài, bắt đầu nghịch điện thoại.

Khi phi thăng, công đức của cô bị xóa sạch, giờ phải bắt đầu lại từ con số không.

Quỹ từ thiện đã đi vào hoạt động ổn định, không cần cô phải lo lắng.

Giờ thử xem có cách nào khác không.

Cửa phòng bật mở.

Hạ Thanh Trúc ngẩng đầu.

Em gái Hạ Thanh Mai giống như một con công kiêu hãnh, mặc một bộ váy múa đẹp mắt bước vào.

Hạ Thanh Trúc: “Em đến đúng lúc lắm, livestream mở thế nào…”

“Ha ha, Hạ Thanh Trúc, chị có biết không? Em đã đợi ngày này rất lâu rồi!”

Chưa đợi cô nói hết câu, Hạ Thanh Mai đầy đắc ý tiến đến trước mặt cô, nhỏ chống tay lên bàn, cúi người xuống: “Em không ngừng cầu nguyện cho khoảnh khắc này, và bây giờ cuối cùng nó cũng đã đến!”

Hạ Thanh Trúc lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái dần trở nên cuồng loạn, cô bình tĩnh hỏi: “Vậy thì sao?”

Hạ Thanh Mai lại cười: “Chị vẫn chưa biết đúng không? Ba mẹ đang ở nước ngoài bàn chuyện hợp tác, anh cả và anh hai ở công ty, mấy người giúp việc đều bị em đuổi đi hết rồi, giờ ở nhà chỉ còn chị với em!”

“Ồ.” Hạ Thanh Trúc không mảy may bận tâm.

“Chị không biết gì cả!”

Hạ Thanh Mai nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Em đã ghen tị với chị không chỉ một lần! Dù em có cố gắng đến đâu, cũng không thể tự do như chị! Tại sao? Tại sao em không thể…”

Nói đến đây.

Hạ Thanh Mai run rẩy, dùng hai tay ôm lấy ngực, gương mặt đầy vẻ đau khổ.

Hạ Thanh Trúc liếc nhìn bộ đồ múa tôn lên đường cong cơ thể của cô bé, môi khẽ động: “Là do em chọn múa, và hôm nay là… thứ năm.”

Đôi mắt Hạ Thanh Mai thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng cô bé vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

“Múa thì sao? Thứ Năm thì sao? Em không xứng đáng à?!”

“Được, em xứng đáng. Nói đi, lần này muốn ăn gì?”

“Ờ… một hộp gà mười cánh thôi, nhiều quá thì lát múa sẽ đau bụng .”

Hạ Thanh Mai đột nhiên thay đổi thái độ.

Như một chú cún nhỏ, cô tiến lại gần phía sau Hạ Thanh Trúc, gương mặt đầy vẻ nịnh nọt: “Hì hì, chị à~ sao chị thông minh thế~ đoán ngay ra là em muốn ăn gà rán!”

Hạ Thanh Trúc cầm điện thoại đặt đồ ăn.

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học cô đã lên đạo quán, hiếm khi về nhà.

Sau bao năm, lại nghe mấy câu văn của con bé lắm lời này vào ngày thứ năm điên rồ, cô cảm thấy khá hoài niệm.

Là một học sinh múa, Hạ Thanh Mai luôn bị thầy giáo và chuyên gia dinh dưỡng kiểm soát chế độ ăn uống nghiêm ngặt.

Hai người anh trai cũng bị ba mẹ ra lệnh nghiêm khắc:

Mua cho con bé đồ trang sức, xe hơi, thậm chí cả một tòa nhà cũng được, nhưng tuyệt đối không được mua đồ ăn linh tinh cho nó.

Vì vậy, lần nào Hạ Thanh Mai cũng phải dùng đủ chiêu trò tìm đến Hạ Thanh Trúc.