Chương 3

Từ sau tuổi ba mươi, ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng chưa có ai dám nói không thích tranh của ông, cậu thiếu niên gầy gò, lem luốc trước mặt này đương nhiên thu hút sự chú ý của ông.

Không hề tỏ ra kiêu ngạo, Samuel ngược lại rất kiên nhẫn hỏi lý do cụ thể.

Thật trùng hợp, mỗi câu nói của Lâm Trì, tuy còn non nớt và không được trau chuốt, nhưng đều đánh trúng điểm mấu chốt, thế là Samuel liền đưa bút vẽ cho Lâm Trì, bảo cậu vẽ một bức tranh mà mình thích.

Cậu bé Lâm Trì không từ chối.

Ở trại trẻ mồ côi chỉ có thể duy trì cuộc sống no đủ, mỗi lần muốn vẽ cậu chỉ có thể dùng cành cây chấm nước, vậy nên bút vẽ và màu vẽ đẹp như vậy, tại sao lại không nhận chứ.

Lâm Trì lúc bấy giờ, tuy chưa trải qua quá trình đào tạo bài bản, nhưng bức tranh vẽ ra vẫn chạm đến trái tim Samuel.

Vì vậy, từ đó về sau, Lâm Trì trở thành học trò của ông.

Nói là học trò, nhưng Samuel hoàn toàn coi Lâm Trì như con ruột mà nuôi nấng.

Cả đời ông đắm chìm trong nghệ thuật, không lập gia đình, sau khi biết Lâm Trì bị bỏ rơi ở cổng trại trẻ mồ côi, ông đã liên lạc với bạn bè ở Trung Quốc, nhờ người ta giúp đỡ làm thủ tục chuyển quốc tịch và hộ khẩu của Lâm Trì sang cho mình.

Sau đó, Lâm Trì được ông đưa về Ý, luôn theo ông học tập.

Trước khi Lâm Trì mười tám tuổi, Samuel chưa bao giờ để cậu lộ diện trước bất kỳ phương tiện truyền thông nào.

Năm Lâm Trì mười tám tuổi, khi về nước đổi hộ khẩu, Lâm Trì được ba mẹ ruột tìm thấy, bữa tiệc sinh nhật vốn định tổ chức cũng bị hủy bỏ, quốc tịch cũng không đổi được, chỉ là hộ khẩu độc lập, không tiếp tục sống cùng Samuel nữa.

Người Ý coi trọng huyết thống không kém gì trong nước, vì vậy sau khi biết Lâm Trì tìm được ba mẹ, Samuel chân thành vui mừng cho học trò của mình, còn chủ động hỏi Lâm Trì có cần ông đến Trung Quốc gặp mặt ba mẹ cậu hay không.

Lâm Trì lúc đó, tuy đã sớm nghĩ đến, nhưng khi Samuel đề nghị thì trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu, nên đã không đồng ý.

Sáu năm sau đó, Lâm Trì ở nhà họ Lâm như người mất hồn, chưa một lần nào trở lại Ý thăm Samuel, ngay cả nghệ thuật mà mình yêu thích cũng bị gạt sang một bên.

Mặc dù đôi khi cậu cũng cảm thấy khó hiểu về một số hành vi của mình, nhưng rất nhanh sau đó suy nghĩ lại bị những chuyện vụn vặt chiếm lấy.

Cho đến lần ngã xuống nước này, Lâm Trì mới hiểu ra, chỉ là vì "cốt truyện".

Nhưng may mắn thay, bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp.

Người thầy của cậu, vẫn chưa vì cái chết của cậu mà suy sụp, vẫn là một ông cụ khỏe mạnh.

Nhưng lúc này đây, đối diện với Samuel, đôi mắt Lâm Trì đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào: "Con xin lỗi... thầy."

Vốn dĩ Samuel vẫn còn canh cánh trong lòng vì những hành động mấy năm nay của Lâm Trì, nhưng khi thấy cậu khóc, ông nào còn tâm trí đâu mà trách móc, hai tay vòng qua lưng Lâm Trì, nhẹ nhàng vỗ về như khi xưa dỗ cậu ngủ.

"Thầy đây rồi, đừng khóc nữa."