Chương 18

Hà Khang Dương đã mang Mười Giờ trở về.

"Tôi tìm thấy rồi!... A?"

Hà Khang Dương nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn đột nhiên xuất hiện, gương mặt lộ vẻ kỳ lạ: "Người này là ai?"

Dung An Sinh tự giới thiệu: "Tôi là Dung An Sinh, chủ nhân của Mười Giờ."

"Cái gì?" Hà Khang Dương rất ngạc nhiên.

Thời Hoài nhìn Mười Giờ trong vòng tay cậu ta, đau lòng không chịu nổi: "Tìm thấy Mười Giờ ở đâu? Sao nó lại yếu ớt thế này?"

Nghe thấy giọng của chủ nhân và người mình thích, Mười Giờ ngẩng đầu lên, ấm ức kêu một tiếng.

Sau đó nó dồn hết sức lực, cào mạnh vào gương mặt tinh xảo của Hà Khang Dương.

Mười Giờ thường xuyên được cắt móng nên dù cào cũng không làm ai bị thương, nhưng lần này lại cào đến mức mặt cậu ta chảy máu, cho thấy nó dùng bao nhiêu sức.

Mười Giờ đột nhiên bật mạnh một chân, nhảy xuống đất, rồi lại phóng thẳng lên người Dung An Sinh.

Khi còn đang kinh ngạc vì Mười Giờ không phải là mèo của Thời Hoài, Hà Khang Dương đột nhiên nghe thấy giọng nói lãnh đạm của người đàn ông ngồi trên xe lăn.

"Cậu đã làm gì với con mèo của tôi?"

Mười Giờ cuộn tròn lại, nằm trên người Dung An Sinh, như tìm được chỗ dựa, nhe răng gầm gừ với Hà Khang Dương.

So với buổi chiều nay, nó còn dữ tợn hơn nhiều.

Như thể Hà Khang Dương là kẻ thù của nó vậy, nó gào lên vài tiếng đau đớn rồi nhảy xuống, cắn mạnh vào ống quần của Hà Khang Dương.

Hà Khang Dương kêu đau một tiếng, có chút luống cuống tay chân.

Cậu ta giải thích: "Tôi chỉ vừa mới tìm thấy con mèo này ở trong kho bên kia thôi, tôi cũng không hiểu tại sao nó lại ghét tôi đến thế..."

"Từ chiều nay nó đã ghét tôi rồi, có lẽ tôi không được nó ưa thích lắm."

Hà Khang Dương nói với vẻ đầy ấm ức.

Ở phía Đông của vườn sau có một cái kho, bên trong chứa một số dụng cụ, bình thường đều khóa lại.

Thời Hoài nhớ lại và nghĩ đến cái khóa đó đã có từ lâu, có lẽ chưa được khóa cẩn thận, mà vị trí khóa lại khá thấp, bên cạnh còn có một bức tường thấp, việc Mười Giờ vào đó cũng không có gì lạ.

Trong chớp mắt, Thời Hoài chợt nghĩ đến điều gì đó và đi về phía kho.

Cái khóa quả nhiên như cậu nghĩ, đã cũ, chạm tay vào là cảm nhận được sự thô ráp của lớp gỉ sét.

Cậu thiếu niên đứng trước cửa, nghịch khóa một chút.

"Tách—"

Khóa mở ra.

Thời Hoài cầm chìa khóa, đứng yên không động đậy.

Âm thanh này chính là âm thanh cậu vừa nghe thấy ở phía Đông.

Nếu đúng như lời Hà Khang Dương nói, cậu ta tìm thấy Mười Giờ trong kho, vậy tại sao lại có tiếng mở khóa phát ra từ kho?

Để mở khóa thì phải khóa trước đã, nếu cửa đã khóa, thì làm sao Mười Giờ có thể vào trong rồi tự khóa cửa lại từ bên ngoài?

Chỉ có một lời giải thích.

Hà Khang Dương đang nói dối.

Hoặc là Mười Giờ không hề được tìm thấy trong kho.

Hoặc, chính cậu ta đã nhốt nó vào trong đó.

Dựa trên những gì Hà Khang Dương đã nói, tính cách của cậu ta, và thái độ của Mười Giờ đối với cậu ta như gặp phải kẻ thù, nếu dùng phương pháp loại trừ, thì chỉ có giả thuyết sau cùng mới giải thích được tại sao cậu ta nói thấy Mười Giờ đi vào vườn sau, và tại sao giờ đây Mười Giờ lại ghét cậu ta đến mức muốn cắn xé cậu ta.

Bởi vì, chính Hà Khang Dương đã bắt Mười Giờ nhốt vào kho!

Sắc mặt Thời Hoài trở nên tái nhợt, thân thể cậu lung lay sắp ngã.

Cậu biết Hà Khang Dương là kẻ hai mặt, lòng dạ không tốt, nhưng không ngờ ngay cả một chú mèo nhỏ cậu ta cũng không tha.

Lý do Hà Khang Dương làm việc này, giờ nhìn lại dường như không thể tìm thấy, nhưng xét về những gì đã xảy ra ở kiếp trước và vừa rồi, thì rõ ràng cậu ta nghĩ Mười Giờ là mèo của cậu, muốn mượn chuyện này để khiến người khác nghĩ rằng chính cậu đã khiến Mười Giờ cắn cậu ta.

Vừa rồi Thời Đức Minh trách móc cậu, chẳng phải đã chứng minh tất cả sao?