Chương 7: Bạn cùng phòng

Vinh Hoa lại bị đánh, thậm chí ngay đến cơ hội phản kháng cũng không có, hắn bị ném xuống đất bay ra xa mấy mét, Thúc Hàm Thanh nhìn mà cũng cảm thấy đau, Mộ Diệp lạnh giọng bảo hắn tự kiểm điểm đi.

Lúc rời đi, hắn lau vết máu ở khóe miệng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thúc Hàm Thanh, ánh mắt giống như con sói bị đói lâu ngày, mang theo không cam lòng sâu sắc.

“Hàm Thanh, cậu không sao chứ?”

Thúc Hàm Thanh vẫn còn trong cơn khϊếp sợ.

Mộ Diệp còn tưởng rằng cậu khϊếp sợ vì bị Vinh Hoa xâm phạm, vì thế an ủi nói: “Có lẽ quả kia còn tác dụng ở trong người cậu ta.”

Thực ra Thúc Hàm Thanh khϊếp sợ chính là: Mình thế mà không hề có một chút năng lực phản kháng nào với Vinh Hoa luôn.

Mộ Diệp kêu người gọi Vân Ánh đến, bảo cô trông coi đừng để Vinh Hoa đến gần Thúc Hàm Thanh, Vân Ánh vội vàng gật đầu, cô đỡ Thúc Hàm Thanh rời đi.

Lôi Tranh vẫn luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên giữ chặt cánh tay của Thúc Hàm Thanh, sau đó hỏi cậu “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”, Thúc Hàm Thanh lắc đầu như trống bỏi.

Lôi Tranh nói một câu “Vậy à?” rồi buông cậu ra, Mộ Diệp nhíu mày nói: “Trưởng quan Lôi nhận lầm người rồi, Vân Ánh, em dẫn Hàm Thanh đi nghỉ ngơi đi.”

Mãi cho đến khi đi xa, sau lưng Thúc Hàm Thanh đều ra một lớp mồ hôi mỏng, có lẽ là dị năng hệ lôi trong thân thể của cậu cảm nhận được sự tồn tại của Lôi Tranh, nó cứ nhảy từ trong ra ngoài ở trên người của cậu, đau muốn chết.

Sau khi người quân đội tiếp nhận nhiệm vụ, người của tiểu đội bọn họ liền rời đi, bọn họ vẫn được đền bù tích phân, sau khi trở về, Thúc Hàm Thanh cảm thấy phía sau lưng đau âm ỉ, đêm đó Vân Ánh mang thuốc nghe nói có thể giải được tác dụng của loại quả đó đến cho cậu.

Sau khi Thúc Hàm Thanh uống xong, cậu liền nhịn không được đuổi cô đi, sau đó cởϊ qυầи áo vào phòng tắm, giơ tay chạm vào hoa văn màu đen lộ ra ánh sáng tím ở sau lưng kia, nó đã lan đến sau tai rồi.

Ngài cốt truyện hình như chỉ có lúc thúc giục cậu đi cốt truyện mới tương đối sinh động.

“Đau cả một buổi trưa, lưng tôi sắp tê luôn rồi, có cách gì không.”

Ngài cốt truyện: “Trước đó tôi nói với cậu rồi, cách đó là nhanh chóng bớt việc nhất đó.”

Thúc Hàm Thanh cởi trần ngồi ở trên giường, thở dốc nói: “Quên đi, cho dù tôi có đau chết thì cũng sẽ không đi tìm Lôi Tranh giúp đâu.”

Lăn qua lộn lại một đêm cuối cùng cũng không ngủ được, cậu cảm thấy phía sau lưng mình cũng sắp chín giống như cái bánh rán luôn rồi, Thúc Hàm Thanh chơi game cả đêm, nông trường của cậu thành công nâng lên được đến hai mươi cấp, hơn nữa còn mở được chế độ đại dương, cậu có thể vận chuyển nông sản của mình để ra nước ngoài bán.

Kết quả trời mới hơi sáng, cậu miễn cưỡng ngủ được một giờ, Tang Mại liền tới gõ cửa phòng nói đội trưởng bảo cậu đi họp, Thúc Hàm Thanh không muốn đi, Tang Mại nói nếu cậu không đi thì đội trưởng sẽ đích thân đến mời cậu.

Thực ra cái chức phó đội trưởng của Thúc Hàm Thanh là có tiếng mà không có miếng, nhưng Mộ Diệp thật sự sẽ đích thân tới đây mời cậu, vì thế cậu vất vả bò dậy, tròng áo hoodie vào, sau đó đi họp.

Chờ khi tới nơi, Thúc Hàm Thanh tìm một góc, sau đó đội mũ áo miễn cưỡng lên tinh thần, cậu không nhìn thấy Vinh Hoa, chắc là bị Lôi Tranh dẫn đi rồi, Mộ Diệp nói mấy câu, Thúc Hàm Thanh liền dựa vào tường mơ mơ màng màng mà ngủ thϊếp đi.

Chờ đến khi sắp tan họp, Thúc Hàm Thanh dùng ngón tay dụi đôi mắt, giọng mơ hồ không rõ hỏi Vân Ánh: “Kết thúc rồi sao?”

Vân Ánh vừa muốn nói cái gì, Mộ Diệp liền nói tan họp, hắn gọi Thúc Hàm Thanh lại: “Hàm Thanh, tôi có việc bàn với cậu.”

Thúc Hàm Thanh “Ờ” một tiếng. Chờ sau khi mọi người rời đi, cậu bị giữ lại.

Mộ Diệp ngồi ở đối diện Thúc Hàm Thanh, dịu giọng nói: “Tối hôm qua không ngủ ngon sao?”

Thúc Hàm Thanh gật gật đầu: “Đội trưởng, anh có chuyện gì sao? Không có việc gì thì tôi về trước.”

Mộ Diệp nghe được Thúc Hàm Thanh lại gọi mình xa cách như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy có chút khó chịu, hình như là từ lúc trở về ở nhiệm vụ trước, cậu đã lạnh nhạt với hắn như thế rồi, trước kia bọn họ không giấu nhau chuyện gì, hiện tại Thúc Hàm Thanh tựa như đều có thể tự do ở chân trời bất cứ lúc nào, mãi luôn đắm chìm trong thế giới của mình, không còn mới lạ với mọi chuyện, luôn là nhàn nhạt.

“Vừa rồi cậu có nghe nội dung cuộc họp không?”

Thúc Hàm Thanh xấu hổ mà lắc đầu: “Xin lỗi, vừa rồi tôi mệt quá.”

Mộ Diệp nói: “Lôi Tranh muốn hợp tác với chúng ta đi đón nhân vật quan trọng về căn cứ, có thể sẽ có chút nguy hiểm, ý cậu thế nào?”

Thúc Hàm Thanh: “Anh là đội trưởng, anh quyết định là được.”

“Hàm Thanh, cậu có chuyện gì nhất định phải nói với tôi được không?”

Thúc Hàm Thanh làm gì chịu nổi ánh mắt như thế này của Mộ Diệp, chỉ nói được cho có lệ, cậu biết nhiệm vụ lần này là đón ai, chính là Yến Thần Quân.

Chờ sau khi trở về, cậu dùng tích phân đổi một đống kẹo, chia cho mấy đứa nhỏ ven đường, đây đều là những đứa nhỏ ở nhà thờ gần đây, cha mẹ đều chết khi tận thế đến, cậu bảo chúng nó xếp thành một hàng, sau đó chia kẹo cho từng đứa, mấy bé đều giơ ra bàn tay, chờ đến một người cuối cùng, Thúc Hàm Thanh nhìn Vinh Hoa học theo mấy đứa nhỏ vươn tay ra.

Thúc Hàm Thanh: “…………”

Vinh Hoa híp con mắt, lông mi hơi dài rũ xuống, trên mặt vẫn còn vết bầm tím, là bị Mộ Diệp đánh, dáng vẻ có chút tủi thân, như là đang nói sao không cho tôi?

Thúc Hàm Thanh vừa thấy đến hắn thì cảm thấy thịt đau, hiện tại trên cổ vẫn còn dấu cắn mờ ám, là do hắn cắn, quả thực cứ y như chó điên, hiện tại chắc cũng tan tác dụng của quả kia rồi.

Thúc Hàm Thanh đặt một viên kẹo trái cây nhỏ nhất vào trong tay của hắn, sau đó chào tạm biệt mấy đứa nhỏ.

Vinh Hoa đứng ở tại chỗ nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ sung sướиɠ và thỏa mãn, nhịn không được cong môi, bỏ vào trong túi.

Hắn không nhanh không chậm mà đi theo phía sau Thúc Hàm Thanh, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, Thúc Hàm Thanh đi nhanh thì hắn đi nhanh, Thúc Hàm Thanh đi chậm thì hắn liền đi chậm, giống như đang yên lặng đóng vai người đi đường không liên quan đến cậu vậy.

Mãi cho đến khi Thúc Hàm Thanh lên lầu, đi đến bậc thang ở giữa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: “Cậu đi lên đây.”

Phía sau Thúc Hàm Thanh là ánh mặt trời chói mắt, giống như bao trùm cả người cậu, Vinh Hoa mím môi liền đi theo cậu lên lầu.

Vinh Hoa đi theo vào phòng của Thúc Hàm Thanh, cậu cũng không tiếp đãi hắn, chỉ bảo hắn chờ một lát, sau đó lục tung cái hòm tìm thứ gì đó, ánh mắt Vinh Hoa dừng ở một đống đồ lặt vặt trên giường, yết hầu hắn hơi hơi lăn lộn, đáy mắt ám trầm, mặt lại đột nhiên trở nên đỏ bừng.

Thúc Hàm Thanh đang ngồi xổm xuống tìm đồ, lộ ra một vòng eo thon gầy, những hoa văn màu đen như là con rắn dính chặt vào da thịt của cậu, còn có một phần bị quần áo che đi, không biết thâm nhập đến nơi nào, đáy mắt Vinh Hoa tựa như có ngọn lửa cháy hừng hực sáng rực, càng cháy càng sáng, hắn còn nhớ như in cái xúc cảm chạm vào eo của Thúc Hàm Thanh, vừa mềm vừa dẻo dai, đầu ngón tay thoáng dùng sức, là có thể nắm chặt, tùy tiện cọ sát hai cái liền đỏ lên.

Căn phòng này tràn ngập mùi hương của Thúc Hàm Thanh, xương cốt Vinh Hoa đều muốn xốp giòn, nếu hắn có thể nhốt người ở trong này thì hay biết mấy, mỗi ngày đều không cần làm gì, chỉ một lòng một dạ làʍ t̠ìиɦ với cậu, bẻ cặp chân dài của cậu ra cᏂị©Ꮒ, để hai chân của cậu chỉ có thể đặt ở trên người anh ta cả ngày lẫn đêm, thọc vào rút ra đủ loại tư thế mới phải.

“Tìm được rồi.”

Vinh Hoa suy nghĩ bị cắt ngang.

Thúc Hàm Thanh quay đầu lại nhìn hắn, trong tay cầm một viên tinh hạch: “Cho cậu này.”

Thúc Hàm Thanh nhìn hắn: “Đưa tay ra, cho cậu đấy, tuy rằng độ tinh khiết không cao bằng viên kia của cậu, nhưng cũng không kém hơn đâu.”

“Tôi không cần.”

Thúc Hàm Thanh bắt lấy tay hắn, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay hắn: “Lấy đại đi, tôi còn phải ra ngoài ăn cơm nữa.”

Vinh Hoa nắm lấy viên tinh hạch lạnh băng kia, trả lại cho cậu: “Tôi không cần cái này, anh mời tôi ăn cơm đi.”

Thúc Hàm Thanh biết tên trẻ trâu này bướng bỉnh đến thế nào, chính mình cũng không thể ép hắn nhận, cậu không muốn thiếu ân tình, lại không muốn cùng đến căn tin với hắn, vì thế khiến bảo hắn ở đây đi, mình đi mua cơm.

Chờ khi Thúc Hàm Thanh mua cơm xong chuẩn bị rời khỏi căng tin, không ngờ trời lại đổ mưa, nơi này cách ký túc xá không xa, cậu đội mũ định chạy trở về.

Một tán ô che trên đỉnh đầu, Mộ Diệp nhìn hai phần cơm trong tay cậu: “Hàm Thanh, lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau.”

Thúc Hàm Thanh: “Đây là của một mình tôi, tôi về trước đây.”

Mộ Diệp đặt dù vào trong tay cậu: “Cầm đi đi, hiện tại tôi không dùng đến.”

Thúc Hàm Thanh cũng muốn để mưa làm ướt hộp cơm, vì thế nói ngày mai sẽ trả lại cho hắn, khi trở về lại nhìn thấy một người ngồi ở bậc thang.

Vinh Hoa bị xối đến cả người ướt đẫm, khi thấy cậu cả đôi mắt đều sáng lên, Thúc Hàm Thanh bị chấn động đến không nói nên lời: “Cậu ở chỗ này làm gì?”

Vinh Hoa đứng lên, hắn nhìn cây dù, đỏ mặt, cắn môi nói: “Chờ anh, tôi muốn đi đón anh, nhưng tôi không có dù.”

Thúc Hàm Thanh quả thực không biết nói gì mới được: “Vậy cậu cũng không cần ở chỗ này chứ.”

“Tôi sợ anh không về.”

Cậu bảo Vinh Hoa tiến vào, sau đó cho hắn mượn phòng tắm rồi tìm một bộ quần áo cho hắn, Thúc Hàm Thanh đem bày ra cái bàn đã lâu không dùng, đặt cơm lên, đột nhiên nhìn thấy máy chơi game của mình lại bị người ta đυ.ng vào, mở ra mới phát hiện bò cái nhà mình đã sinh ra nghé con, gà cũng được cho ăn, rau củ cũng đã được thu hoạch hết.

Thúc Hàm Thanh chỉ muốn chờ đợi thời khắc thiêng liêng để chào đón sinh mệnh mới cho trang trại của mình, tại sao những người này cứ thích cướp đi cái thú vui đơn giản này của cậu chứ!!!

Đột nhiên, Vinh Hoa trong phòng tắm nói quên lấy quần áo vào, Thúc Hàm Thanh đứng dậy cầm lấy quần áo trên ghế, gõ gõ cửa phòng tắm, cậu cho rằng Vinh Hoa sẽ chỉ hé ra một khe hở để cậu đưa quần áo vào, không ngờ cửa đột nhiên bị mở ra, Vinh Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ướt đẫm mà đứng ở trước mặt cậu.

Thúc Hàm Thanh: “…………”

Cậu thề cậu không phải cố ý nhìn đâu.

Vật phía dưới của Vinh Hoa hoàn toàn không có ấu trĩ ngây ngô như chủ nhân của nó, ngược lại là dáng vẻ hung hãn dữ tợn, cán gậy sung sức thô dài, Thúc Hàm Thanh chỉ nhìn lướt qua rồi ném quần áo cho hắn, sau đó đóng cửa lại.

Cậu ở ngoài cửa không thể tin tưởng mà dùng tay ước lượng.

…… Đây là thụ trong sách NP sao?

Chờ khi Vinh Hoa ra tới, Thúc Hàm Thanh cố gắng làm cho vẻ mặt tự nhiên hết sức có thể: “Mau ăn cơm đi.”

Thúc Hàm Thanh đều mua đồ ăn mà bình thường cậu thích ăn, cậu mở TV xem bộ phim mình đang xem dở, Vinh Hoa nhẹ nhàng quấy loạn đồ ăn trước mặt, cũng xem rất nghiêm túc, ăn rất chậm.

Chờ khi cuối cùng Vinh Hoa cũng ăn xong rồi, hắn chủ động dọn rác mang đi vứt, Thúc Hàm Thanh tiễn người đi xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới vừa nằm ở trên giường không bao lâu, cửa lại bị gõ vang lên.

Vinh Hoa nói hắn quên đồ, Thúc Hàm Thanh hỏi cái gì, hắn đi vào lấy viên kẹo đặt ở trên tủ.

“Tạm biệt.”

Thúc Hàm Thanh: “…… Tạm biệt.”

Sau đó mấy ngày, trên đường Thúc Hàm Thanh đi mua cơm đều có thể nhìn thấy Vinh Hoa, hắn cũng đi một mình, có đôi khi Thúc Hàm Thanh đi tản bộ ở nhà thờ thì cũng gặp được hắn.

Thúc Hàm Thanh dứt khoát không ra khỏi cửa nữa, có một ngày Tang Mại đến kiếm Thúc Hàm Thanh: “Anh Thúc, hiện tại có một phiền phức nhỏ, trong đội chúng ta có người gây gỗ với bạn cùng phòng, không thể ở cùng nhau nữa, không phải anh ở một mình sao? Có thể thêm một người hay không.”

Ký túc xá vốn dĩ đã thiếu, Thúc Hàm Thanh biết Tang Mại cũng khó xử, vì thế nói được: “Người nọ là ai?”

Sau đó Thúc Hàm Thanh liền thấy Vinh Hoa và bạn cùng phòng không hợp nhau với hắn được Tang Mại đưa đến trước mặt cậu, bạn cùng phòng Vinh Hoa là có tiếng tâm địa gian xảo, gần như mỗi ngày đều đổi một bạn gái, dù sao cũng là tận thế, có hưởng lạc thì cũng không có gì đáng trách, cho nên cũng không bị chỉ trích gì, trên mặt gã còn một mảng xanh tím, mang theo vẻ không phục, rõ ràng là bị Vinh Hoa đánh.

Tang Mại nói Thúc Hàm Thanh có thể chọn một trong hai người làm bạn cùng phòng.

Thúc Hàm Thanh vươn ngón tay, hướng của ngón tay rõ ràng là chỉ vào bạn cùng phòng của Vinh Hoa.

Sau đó cũng là lần đầu tiên Thúc Hàm Thanh thấy Vinh Hoa dùng một hơi dài nói ra một tràn nhiều chữ như vậy.

“Anh ta hút thuốc uống rượu thường xuyên quên mang chìa khóa không chú ý vệ sinh thì không nói, còn thường xuyên đưa phụ nữ về qua đêm, quậy phá đồ nói chuyện lớn tiếng không tôn trọng người ta nữa.”