Chương 20: Nghe anh tôi nói là anh bỏ tôi sao?

Thúc Hàm Thanh nghe thấy Yến Thần Quân nói thì ngây ngẩn cả người: “Giáo sư Yến, anh có ý gì?”

Bề ngoài của Yến Thần Quân đẹp trai da trắng, tư độ cũng tự nhiên có chút cao ngạo, giờ phút này trái cổ lăn lộn trên dưới, đôi mắt thâm trần, hoàn toàn khác hẳn phong thái quý tộc mà Thúc Hàm Thanh đã nhìn thấy lúc ban đầu, lộ ra một cảm xúc phàm tục hiếm thấy: “Cậu có thể mặc quần áo đàng hoàng không?”

Thúc Hàm Thanh cảm thấy mình hình như mình đã bị một loại sỉ nhục nào đó, nhưng hiện tại cậu đang nhờ cậy người ta nên cũng không thể nổi nóng, cậu vội vàng kéo áo xuống che khuất eo, lại lộ ra một chút dấu vết mập mờ trên cổ, cố tình bản thân của Thúc Hàm Thanh còn không tự biết, nhìn những dấu vết đỏ tím đó là có thể liên tưởng đến cảnh tượng kịch liệt nào đó, giáo sư Yến bình thường thanh tâm quả dục cũng chưa bao giờ thấy “cảnh tượng mạnh” như thế, nhịn không được đỏ mặt.

Thực ra Thúc Hàm Thanh rất ghét mặc áo cổ cao, nó sẽ làm cậu khó chịu cả ngày, cho nên ngày thường cậu vẫn hay mặc áo cổ chữ V, áo sơmi cũng sẽ cài cúc áo kiểu thanh niên nghiêm túc, cậu cũng không để ý nhiều đến mấy dấu vết mà Mộ Diệp để lại.

Nhưng cảnh này ở trong mắt của Yến Thần Quân quả thực là cậu cố tình làm như thế.

Yến Thần Quân sắc mặt thâm trầm, hắn dựa vào ghế mát xa, đôi chân dài gác lên cửa sổ, cởi bỏ cúc áo sơ mi, nói ra từng chữ: “Ở phòng thí nghiệm, tôi không muốn nhìn thấy người không ăn mặc đàng hoàng.”

Thúc Hàm Thanh thấy hắn hình như giận thật, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, dáng vẻ xấu tính cao ngạo như thế lại không giống Yến Thần Quân có chút nào, hắn vẫn luôn rất lịch sự với cậu.

Khi cậu đi giải quyết bữa trưa một mình thì gặp Dịch Nhiên, cô đang mang bữa trưa đến cho Yến Thần Quân.

Yến Thần Quân là bảo bối quý giá của phòng thí nghiệm, bữa ăn cũng không giống bọn họ, tận thế vốn là khan hiếm tài nguyên, hắn còn có thể ăn được rau dưa trái cây rất tươi, hắn sống như một máy tính giờ hình người, thời gian làm việc và nghỉ ngơi được được sắp xếp đúng giờ, không kém một giây, bảo thủ một chút cũng không có gì lạ.

Dịch Nhiên gặp cậu: “Anh Thúc, anh có thể mang cơm trưa lên cho giáo sư giúp tôi được không, bây giờ tôi đang có chút việc bận.”

Thúc Hàm Thanh vừa tới mấy ngày liền thân với Dịch Nhiên, cô gái này yên tĩnh hiểu chuyện hơn con bé Vân Ánh nhanh nhảu rất nhiều, hơn nữa còn trả đã đi theo Yến Thần Quân làm việc, thông minh có tài hoa.

“Được rồi, tôi mang lên cho, cô cứ bận đi.”

Dịch Nhiên nghi hoặc nói: “Anh Thúc, phòng thí nghiệm có lò sưởi mà, anh mặc kín mít như thế làm gì.”

Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm còn không phải Yến Thần Quân không thể hiểu được quy củ sao, ngoài miệng nói: “Tôi cảm thấy có hơi lạnh, tôi đi trước đây.”

Dịch Nhiên nói được, lại nhắc nhở cậu nói: “Anh Thúc, anh chờ vài phút đi, chắc lúc này giáo sư Yến còn đang ngủ, nếu có ai quấy rầy thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy, anh sẽ không vui cả một ngày cho xem.”

Thúc Hàm Thanh gật đầu.

Yến Thần Quân chưa lấy chìa khóa lại, Dịch Nhiên nói sau này cậu nhất định sẽ dùng phòng tắm nữa, cho nên giao chìa khóa cho cậu.

Thúc Hàm Thanh nhìn thời gian, thời gian nghỉ trưa của Yến Thần Quân còn chưa qua, cậu cũng không muốn lại bị hắn chỉ trích vô cớ vì phá hư giờ giấc của hắn, dẫu sao chuyện hoa văn lôi còn rất lâu, vẫn là hòa thuận một chút thì tốt hơn.

Thúc Hàm Thanh canh giờ mở cửa, cậu đi vào thì thấy Yến Thần Quân ngồi dậy từ ghế mát xa.

Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm chẳng lẽ người này thật sự là đồng hồ đầu thai à, ngay đến Mộ Diệp cũng không canh giờ dậy chuẩn như thế, trước đó khi sống cùng Vinh Hoa thì hai người ít nhất hơn nửa giờ mới tỉnh dậy nổi, người này thực sự rất có kỷ luật, thảo nào là các căn cứ giành giật cũng phải có được nhân tài này.

“Giáo sư Yến, cơm của anh, tôi đặt ở nơi này nhé.”

Thúc Hàm Thanh dứt lời liền muốn rời đi, Yến Thần Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu.

Thúc Hàm Thanh đọc ra được một tia oán niệm từ trong ánh mắt của hắn, vì thế tốc độ đóng cửa càng nhanh.

Yến Thần Quân tức giận tới cực điểm, sau đó cũng không còn hới sức để tức giận nữa, hắn cười lạnh một tiếng.

Vậy mà hắn lại mất ngủ, suốt nửa giờ, 30 phút, 1600 giây, 96000 mili giây, hắn không hề buồn ngủ một chút nào.

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh Thúc Hàm Thanh cố ý lộ một khúc eo kia, còn là phiên bản quay chậm nữa.

Thúc Hàm Thanh đến thời gian thì tự trở về, sau lại liên tục vài ngày, cậu cũng không đến phòng của Yến Thần Quân tắm rửa nữa, đều là thay quần áo chịu đựng rồi trở về.

Mộ Diệp không ở đây, bên người không có ai làm ấm giường, khiến cho cậu có hơi nhớ hắn.

Cậu nhanh chóng hòa đồng với một nhóm người trong phòng thí nghiệm., Thúc Hàm Thanh xem qua rất nhiều nghiên cứu của bọn họ, cảm thấy rất có ý nghĩa, hôm nay Dịch Nhiên ăn cơm cùng bọn họ, nói gần đây bọn họ đang nghiên cứu một loại thuốc chuyên cường hóa dị năng.

Thúc Hàm Thanh đương nhiên biết, hắn chính là con chuột bạch tự dâng đến cửa mà.

“Tôi cũng biết, nghe nói thuốc này là chuẩn bị riêng cho mấy thiên tài dị năng đấy.”

“Có mấy thiên tài?”

“Tôi chỉ mới vừa nghe đến một người, mới vừa qua mười tám, dị năng đã đến cấp lam, số liệu đo lường được trong phòng thí nghiệm lúc trước, thiên phú khiến người ta không theo kịp, là con trai của boss lớn nào đó trong căn cứ.”

Thúc Hàm Thanh nghe bọn họ nói, cố gắng nhớ lại thân phận cha của Vinh Hoa, hình như đúng là một trong các lãnh đạo trong căn cứ, hóa ra đúng là thái tử rồi.

Buổi chiều khi Thúc Hàm Thanh bước xuống máy thí nghiệm, thì đã không còn cố hết sức như lúc đầu nữa.

Cậu mệt mỏi ngồi ở trên ghế một lúc, Dịch Nhiên đột nhiên đến gọi cậu: “Anh Thúc, giáo sư Yến tìm anh đấy.”

Thúc Hàm Thanh vì thế đứng dậy đến văn phòng Yến Thần Quân, cậu đi vào thì nhìn thấy Yến Thần Quân ngồi ở sau bàn làm việc, chiếc kính gọng vàng trên sống mũi tôn lên phong thái tao nhã của hắn.

Yến Thần Quân nói với cậu: “Cậu muốn khi nào loại bỏ dị năng hệ lôi trên lưng của cậu?”

Thúc Hàm Thanh đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt, dị năng Lôi Tranh đè dị năng của cậu làm nó không thể cải thiện trong một thời gian dài.

Yến Thần Quân đứng dậy đưa cho cậu xem một phần văn kiện, hóa ra bản kế hoạch huấn luyện dị năng kéo dài một tháng của quân đội.

Yến Thần Quân nói: “Có thể đến đâu đều là những thiên tài dị năng được chọn từ hàng ngàn người trong căn cứ, cũng là mục tiêu phục vụ chính của loại thuốc mà tôi nghiên cứu lần này.”

Thúc Hàm Thanh nghi hoặc mà nhìn Yến Thần Quân, cái này có liên quan gì với cậu.

“Mà cậu là người thử thuốc lần này, cậu quá yếu, tôi sẽ loại bỏ một nửa dị năng hệ lôi trong cơ thể của cậu trước, nếu không năng lượng tinh thần của cậu sẽ không chịu nổi, cậu cần phải nhanh chóng tăng cấp dị năng thì tôi mới có thể nhìn ra được hiệu quả của thuốc.”

Thực ra chuyện xâm nhập vào năng lượng tinh thần là cực kỳ nguy hiểm, nếu người thao túng tinh thần có động cơ thầm kín, thì sẽ có thể làm tinh thần của đối phương không còn bình thường.

Thúc Hàm Thanh đi theo Yến Thần Quân vào phòng nghỉ của hắn, Yến Thần Quân bảo cậu ngồi lên giường đi.

Thúc Hàm Thanh quét mắt không gian này một vòng, sau đó nói: “…… Giáo sư Yến, tôi có thể ngồi ở trên sô pha.”

Vẻ mặt Yến Thần Quân bình tĩnh, hành động tiếp theo của hắn là tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống.

“Sô pha không nằm được hai người.”

Cặp kính được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, mọi thứ giống như sự yên tĩnh trước cơn bão, Thúc Hàm Thanh nhìn tư thế ngủ tiêu chuẩn đến giống như xác chết của Yến Thần Quân, sau đó cũng không được tự nhiên mà cũng nằm xuống.

“Đưa tay cho tôi.”

Thúc Hàm Thanh ngửi thấy những người bên cạnh có mùi giống hệt như ga trải giường, là một mùi thơm nhẹ, cậu vươn tay, sau đó Yến Thần Quân nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay lập tức bị siết chặt, Thúc Hàm Thanh theo sức lực của hắn, nuốt nước miếng: “Giáo sư Yến, sẽ rất đau sao?”

Yến Thần Quân: “Ừm, nhưng có tôi ở đây.”

Làm cho người ta yên tâm một cách khó hiểu.

Nói thật, cảm giác năng lượng tinh thận bị xâm nhập có chút không dễ chịu, có một loại cảm giác xấu hổ bị cưỡng ép xâm phạm, nói là bạn tri kỷ cũng không ngoa, bởi vì mở năng lượng tinh thần để người khác xâm nhập, đây vốn là hành động chỉ những người rất thân thiết mới làm được.

Nhưng Thúc Hàm Thanh cũng không biết.

Kɧoáı ©ảʍ giòn tan tê dại nhanh chóng từ bụng dưới dâng lên, trái cổ của Thúc Hàm Thanh lăn lộn vài cái, hô hấp dần dần chìm xuống, ánh mắt mê mang nhưng lại dâng trào du͙© vọиɠ, dị năng hệ lôi bình thường quấn quanh năng lượng tinh thần của Thúc Hàm Thanh hình như còn có thể kiềm chế, khi nhận thấy được có người ngoài xâm nhập, đột nhiên liền cục súc điên cuồng mà va chạm ở trong cơ thể của cậu.

Trạng thái thoải mái của Thúc Hàm Thanh từ từ rút đi, cả người lần lượt lạnh như băng rồi đến nóng như thiêu đốt,, đau, cả người đều đau.

Mới đầu Thúc Hàm Thanh còn có thể cắn răng chịu đựng, sau lại nhịn không được liền cắn môi của mình, cậu loáng thoáng nếm được mùi máu tươi, có ngón tya đặt trên môi cạy mở khoang miệng, chặn đầu lưỡi của cậu, ngăn không cho cậu làm mình bị thương.

Có thứ gì tựa như rút từ linh hồn của cậu ra.

Mặt trời càng ngày càng cao, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào một bên mặt của Thúc Hàm Thanh, khi đến gần có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt của cậu.

Khi Thúc Hàm Thanh tỉnh lại, quần áo trên người bị thay ra, cậu còn nằm ở trên giường Yến Thần Quân, cậu cảm thấy rất khát nước, khi đầu lưỡi liếʍ quá khóe môi thì chút đau, trên người như là mới đập rồi xây lại vậy.

Yến Thần Quân đúng lúc đi đến, trong tay bưng đồ ăn cho cậu: “Dậy ăn cơm đi.”

Thúc Hàm Thanh xuống giường, chân mềm đến thiếu chút nữa đã quỳ ở trước mặt Yến Thần Quân.

Yến Thần Quân buông đồ ăn rồi đến đỡ cậu ngồi ở trên ghế, Thúc Hàm Thanh rũ mắt, kéo kéo quần áo trên người: “Giáo sư Yến, là anh thay quần áo cho tôi sao?”

Yến Thần Quân nói: “Chẳng lẽ bảo Dịch Nhiên lên đây thay cho cậu à?”

Thúc Hàm Thanh vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu hỏi hắn: “Đây là của tôi sao?”

Yến Thần Quân nói ừm, Thúc Hàm Thanh uống một nửa ly sữa bò, sau đó cắn một miếng bánh mì, cậu hàm hồ thỏa mãn mà nói: “Cảm ơn, ngon lắm.”

Thúc Hàm Thanh cảm thấy tuy rằng Yến Thần Quân hơi cứng nhắc một chút, nhưng tính cách cũng không tồi, giữa bọn họ nói trắng ra chính là giao dịch, còn rất quan tâm cậu.

Yến Thần Quân thấy khóe môi của cậu dính chút sữa bò, ngón tay mất tự nhiên mà cắm vào trong túi, hắn nhớ tới xúc cảm mềm mại ấm áp trong khoang miệng của Thúc Hàm Thanh ngày hôm qua, trái cổ Yến Thần Quân lăn lăn, cảm thấy có chút ảo não.

Sao Thúc Hàm Thanh luôn làm mấy loại chuyện kỳ lạ như thế ở trước mặt hắn chứ.

Thúc Hàm Thanh biết đau đớn này không phải chịu một lần là xong, cả người cậu điều không ổn.

Lần thứ hai, đau đớn không ít hơn lần đầu, trong lúc Thúc Hàm Thanh như là ôm lấy cái gì, trong miệng vẫn luôn không nhịn được nói đau quá.

Yến Thần Quân ngay từ đầu đã để Thúc Hàm Thanh nằm trên đùi của mình, nhưng sau đó cậu liên tục gọi cái tên khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng cậu một cách tượng trưng, chờ khi Thúc Hàm Thanh mệt cực kỳ ngủ thϊếp đi, trong ánh mắt hắn lại bắn ra một chút dịu dàng mà bất đắc dĩ.

Nếu để những người khác trong phòng thí nghiệm nhìn thấy thì nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.

Tuy rằng dị năng hệ lôi trên người đã biến mất một nửa, nhưng hoa văn màu đen ở trên Thúc Hàm Thanh cũng chưa biến mất, chỉ là màu sắc đã nhạt đi một ít.

Thúc Hàm Thanh tính toán Mộ Diệp sắp về rồi, cậu phải xin đi về một chuyến, Yến Thần Quân đồng ý, nhưng nói buổi chiều sẽ phái xe đến đón cậu.

Thúc Hàm Thanh nói được, khi cậu trở về thì Mộ Diệp còn chưa về, vì thế cậu chỉ có thể lưu lại lời nhắn cho hắn, viết nơi cậu phải đến, đi làm cái gì, bảo hắn ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu.

Ngồi trên xe đến doanh trại huấn luyện, Yến Thần Quân nói với Thúc Hàm Thanh, hắn cũng sẽ ở đó một tháng, nếu thật sự không chịu được thì có thể tìm hắn, Thúc Hàm Thanh nói được.

Sau khi bọn họ xuống xe, Thúc Hàm Thanh bị bắt bịt mắt, người đi theo bên cạnh giải thích nói nơi này gió cát có hơi lớn, bọn họ đi đến doanh trại, xung quanh liền có người của quân bộ cầm súng tuần tra.

Thúc Hàm Thanh đi theo Yến Thần Quân dạo một vòng căn cứ, khi đi đến sân tập bắn, lúc bọn họ đi vào, có người mặc đồ đen đang bắn bằng bằng vào bia ngắm, Thúc Hàm Thanh cảm thấy bóng lưng kia có chút quen thuộc thì nhìn thêm mấy cái.

Đột nhiên bóng lưng kia quay đầu lại, đầu tóc Vinh Hoa đã cắt ngắn một chút, hai sợi tóc nhuộm đã biến mất, động tác hung ác hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của hắn, ánh mắt cũng nhìn về phía bên này, tháo bịt tai xuống, giơ súng trong tay, họng súng tối om kiêu ngạo nhắm ngay giữa trán của Thúc Hàm Thanh, hắn không nổ súng, mà là dùng họng súng phác họa ra hình dáng Thúc Hàm Thanh.

Một tay giữ lan can mở lên, sau đó đi đến trước mặt Thúc Hàm Thanh, cả người giống một khối ngọc sáng rỡ xinh đẹp đến ép người, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Thúc Hàm Thanh: “Nghe anh tôi nói là anh bỏ tôi à.”