Chương 17: Đi thôi

Thúc Hàm Thanh làm một người có dị năng, vậy mà lại không có tôn nghiêm đi ngã bệnh.

Cậu sốt đến mơ mơ màng màng, lạnh đến cuộn thành một cục, một bàn tay ấm áp vươn ra áp vào trán của cậu, sau đó đút thuốc vào miệng, thực khổ, đắng đến mức cậu muốn vùi đầu vào trong chăn.

“Hàm Thanh, còn khó chịu không?”

“…… Lạnh.”

Mộ Diệp nắm tay của cậu, đáy mắt mang theo chút đau lòng, sau đó hắn xốc chăn lên, ôm Thúc Hàm Thanh trong lòng ngực của mình.

Mộ Diệp là dị năng hệ hỏa, giống một cái lò sưởi lớn, Thúc Hàm Thanh ôm hắn chìm vào giấc ngủ say.

Triền miên mấy ngày, bệnh của Thúc Hàm Thanh mới khỏi, hôm nay Lôi Tranh đến giúp Vinh Hoa dọn đồ, Thúc Hàm Thanh vì thế mà dọn đồ của hắn, Lôi Tranh dựa vào khung cửa ký túc xá, ánh mắt đánh giá hoàn cảnh bên trong, vừa thấy là dấu vết từng ở chung của hai người, đồ đạc lẫn vào với nhau, tuy rằng có số đồ đặt rất kín, nhưng Lôi Tranh vẫn thấy được một ít đồ dùng riêng tư, không biết vì sao có chút mất tự nhiên.

“Cậu và Vinh Hoa cắt đứt cũng đúng lúc, trước đó cậu ta nói còn muốn dẫn cậu đi, cha của cậu ta nhất định sẽ không đồng ý cho cậu ta quen với một người đàn ông, hơn nữa cậu còn dây dưa không rõ với người khác nữa.”

Thúc Hàm Thanh nghe giọng điệu của Lôi Tranh tựa như đang đánh giá mình là một người không đủ tư cách, liếc mắt nhìn hắn, chẳng hề để ý nói: “Đồ đều ở chỗ này, lấy đi đi.”

Lôi Tranh đứng ở nơi đó: “Tôi vẫn luôn rất nghi hoặc, rốt cuộc tôi làm mất lòng cậu cái gì, lần đầu tiên cậu gặp tôi thì đã rất không thân thiện rồi.”

“Đời này không có, nói không chừng là đời trước đấy.”

Ngoại hình của Lôi Tranh cực kỳ có tính công kích, đôi mắt híp lại là thậm chí có chút âm trầm, hắn đột nhiên đá vào cửa, đè Thúc Hàm Thanh ở trên tường, kéo áo sơmi của cậu ra một chút, nhìn thấy hoa văn lôi trên đầu vai mượt mà của Thúc Hàm Thanh, khi mình đến gần nó còn mơ hồ lộ ra ánh sáng tím.

Thúc Hàm Thanh ăn đau đột nhiên ngẩng đầu, dưới sự kinh ngạc, hắn nghe thấy giọng trầm thấp và tiếc hận Lôi Tranh, tựa như đang cười nhạo cậu ngu xuẩn: “Cậu không phát hiện hoa văn lôi không biến mất, nó đang ăn mòn năng lượng tinh thần của cậu từng chút một, kiềm chế dị năng của cậu sao? Đây là sức mạnh bản nguyên của tôi, nếu cậu không mạnh miệng trước mặt tôi, nói ra cậu làm sao có nó, tôi có thể giúp ngươi giải quyết hết.”

Thúc Hàm Thanh đẩy Lôi Tranh ra, kéo áo lên: “Không làm phiền trưởng quan Lôi.”

Lôi Tranh quét mắt nhìn người trước mặt, sơ mi trắng che khuất hoa văn lôi, trong lòng có hơi ngứa, hắn cảm thấy tên Thúc Hàm Thanh rất không có mắt.

Chỉ cần cậu chịu thua ở trước mặt hắn, hắn có thể giúp chuyện nhỏ này, rõ ràng năng lượng tinh thần đã sắp chia năm xẻ bảy rồi, hơn nữa dị năng đã rất lâu không có đột phá, còn ra vẻ cái gì chứ.

Lôi Tranh cười nhạo một tiếng nói: “Có muốn nói một tiếng tạm biệt với Vinh Hoa không?”

Thúc Hàm Thanh nghe được tên Vinh Hoa, trên mặt có một tia mất tự nhiên.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với cậu, tuy rằng là cậu bỏ cậu ta, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, mấy ngày hôm trước còn không ăn không uống, hôm nay đã như không có chuyện gì, có lẽ là đã nhận ra được cậu không xứng để cậu ta đau lòng như thế, là cậu ta chủ động bảo tôi đến lấy đồ giùm, khuyên cậu lần sau đừng đùa giỡn tình cảm của người khác nữa.”

Thúc Hàm Thanh phát hiện Lôi Tranh luôn có thể dễ dàng làm cậu tức giận như thế, ví như hiện tại.

Lôi Tranh cầm đồ rời đi, Thúc Hàm Thanh vẫn không nhịn đứng ở lầu hai nhìn xuống.

Vinh Hoa ngồi ở trong xe, Thúc Hàm Thanh thấy hắn đã buộc tóc lên, còn buộc đẹp hơn khi Thúc Hàm Thanh buộc, hai sợi tóc màu đỏ được giấu trong tóc.

Thúc Hàm Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa va vào ánh mắt âm trầm bình tĩnh của Vinh Hoa.

Vinh Hoa dời mắt rất nhanh, không khác gì nhìn một người xa lạ, sau khi bỏ đồ lên xe, Lôi Tranh cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thúc Hàm Thanh, sau đó khởi động xe.

Thúc Hàm Thanh xoay người, ngón tay đều đang run nhẹ.

Trước kia Vinh Hoa nhìn cậu, trong ánh mắt luôn có du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, chân chính, không hề che giấu, là khi người đàn ông nhìn phía người của mình, mới có thể hiện ra tính dục và du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Thúc Hàm Thanh luôn nói hắn là nhóc con, nhưng Vinh Hoa thật sự xem mình là người đàn ông của hắn.

Mỗi lần Thúc Hàm Thanh bị nhìn như vậy, ngực đều cảm thấy nóng lên, không thể không thừa nhận, cậu thật sự thích ánh mắt như thế.

Nhưng hiện tại không còn gì cả.

Tình yêu đó biến mất nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ đây là không gì ngăn nổi trong quyển sách này sao?

Thúc Hàm Thanh ngồi ở bậc thang Vinh Hoa đã từng chờ cậu hút thuốc cả một buổi trưa, Mộ Diệp xuất hiện chặn ánh mặt trời ở trước mặt Thúc Hàm Thanh.

Trên trán hắn quấn một lớp băng gạc, trên mặt vẫn còn vết bầm tím, quanh cổ cũng có vết bầm tím, ngày đó Vinh Hoa thật sự muốn gϊếŧ Mộ Diệp.

Mộ Diệp vươn tay giật lấy điếu thuốc trong tay Thúc Hàm Thanh, dùng ngón tay chạm nhẹ lên mặt cậu: “Hàm Thanh, đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn một chút gì nhé.”

Sau khi Thúc Hàm Thanh và Mộ Diệp ăn xong, cậu nói mình muốn nghỉ ngơi, Mộ Diệp thò qua hôn lên môi cậu rồi nói ngủ ngon.

Thúc Hàm Thanh không biết bây giờ bọn họ là quan hệ gì, cậu không muốn nghĩ nữa, cậu lười đẩy Mộ Diệp ra, dự tính ban đầu của cậu là muốn trả thù bọn họ, nhưng phát hiện bản thân vẫn bị đẩy đi.

Chờ sau khi Mộ Diệp rời đi, Thúc Hàm Thanh vùi mình vào trong chăn, ngài cốt truyện không ngừng thúc giục cậu nghĩ cách đi vào bên trong căn cứ.

Thúc Hàm Thanh phiền chán nói: “Tôi có đi hay không có liên quan gì sao? Không phải Vinh Hoa đã đi rồi à?”

Ngài cốt truyện: “Bởi vì đây là cốt truyện cậu nên đi, chúng ta nhất định phải đảm bảo phương hướng chung không đi chệch đi.”

“Lúc tôi qua lại với Vinh Hoa thì đã chệch rồi!”

Ngài cốt truyện: “Cốt truyện thỉnh thoảng bị lệch cũng rất bình thường, hiện tại đã khôi phục bình thường rồi.”

Thúc Hàm Thanh nghi ngờ: “Cái gì gọi là khôi phục bình thường? Vinh Hoa không thích tôi nữa thì đã trở lại bình thường rồi à.”

Ngài cốt truyện: ‘’Vấn đề này vượt quá quyền hạn được biết của vai phụ, hãy nhanh chóng hoàn thành chuyển đổi bản đồ, hãy nhanh chóng hoàn thành chuyển đổi bản đồ, nếu không hệ thống sẽ xóa bỏ cảnh cáo.”

“Vinh Hoa…… là các anh……”

“Hãy nhanh chóng hoàn thành chuyển đổi bản đồ, hãy nhanh chóng hoàn thành chuyển đổi bản đồ.”

Thúc Hàm Thanh trầm mặc rất lâu mới nói, ngẩng đầu nhìn bốn phía, tựa như đâu đâu cũng có ánh mắt, đột nhiên cậu cảm thấy sau lưng phát lạnh: “…… Được.”

Buồn cười thật, cậu vậy mà lại nhiệt tình với ký gửi của máy móc lạnh băng này.

Thúc Hàm Thanh đến chỗ của Yến Thần Quân, cảnh vệ dưới lầu ngăn cản cậu, đó là Lôi Tranh điều cho hắn, Thúc Hàm Thanh đợi một hồi, thì có người dẫn cậu đi vào.

Yến Thần Quân đang xem sách, hắn tháo mắt kính xuống, một chân dài chồng lên một chân khác, cơ thể ngửa ra sau, khi Thúc Hàm Thanh tiến vào, dùng một loại ánh mắt yên tĩnh bình thản nhìn cậu: “Thúc tiên sinh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thúc Hàm Thanh nói: “Hôm nay tôi đến là làm một cuộc giao dịch với Yến tiên sinh.”

Yến Thần Quân nghe vậy thì nhìn về phía cậu, chỉ thấy Thúc Hàm Thanh đưa lưng về phía hắn cởϊ áσ mỏng trên người xuống, lộ ra một mảng lớn hoa văn lôi màu đen.

Những ngày không có nhiệm vụ, Thúc Hàm Thanh lại sống những ngày lười biếng của mình, cậu ghi tên Tiểu Ngưu trên máy chơi game, nhìn thật lâu rồi cuối cùng vẫn không có sửa.

Hôm nay Vân Ánh đến bảo Thúc Hàm Thanh đi thay thuốc cho Mộ Diệp: “Anh Thúc, phiền anh rồi, hiện tại đội trưởng bị thương, chúng em phải đi xử lý một ít chuyện trong đội.”

Thúc Hàm Thanh nói được, khi Vân Ánh rời đi, như là cố lấy can đảm nói: “Anh Thúc, bọn họ không cho em nói cho anh, Tiểu Vinh rời khỏi đội ngũ, hôm nay đã đi theo trưởng quan Lôi vào căn cứ rồi.”

Thúc Hàm Thanh rất lâu mới nói một câu đã biết, Vân Ánh lấy một cái túi tiền ra, bên trong còn có mấy viên tinh hạch: “Lần trước chúng ta bị xác sống bao vây, các anh dùng còn dư lại nhiêu đây.”

Thúc Hàm Thanh nhận cái túi kia.

Cậu còn có thể nhớ tới vẻ đắc ý khi Vinh Hoa nói chuyện với cậu.

“Hàm Thanh, em chỉ nói bí mật này cho mình anh biết thôi, thực ra em có một căn cứ bí mật ở trong rừng cây phía sau nhà thờ, em giấu hết tất cả tinh hạch ở nơi đó, nhưng em không có giấu ở một chỗ đâu.”

Thúc Hàm Thanh tìm kiếm trong rừng một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một bãi cỏ dưới gốc cây không hợp với khu vực xung quanh, cậu ngồi xổm xuống xốc lên thì quả nhiên thấy một cái hố nhỏ.

Cún nhỏ thật là thông minh, biết giấu báu vật của mình.

Thúc Hàm Thanh bỏ vào trong túi, sau đó lại trải thảm cỏ lần nữa, trên mu bàn tay của cậu đột nhiên có vài giọt nước.

Hóa ra không có ai được thích cậu.

Thúc Hàm Thanh giúp Mộ Diệp mở băng gạc, vết thương trên trán đã kết vảy, cậu nhìn nhìn, thấp giọng nói câu: “Không biết có thể để lại sẹo hay không.”

Mộ Diệp nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên ôm cậu vào trong lòng ngực của mình, môi mỏng ngậm mυ"ŧ môi dưới của cậu, đầu lưỡi vón vào trong miệng quấn lấy lưỡi của cậu, toàn bộ quá trình tiến công cũng hết sức dịu dàng, hôn đến Thúc Hàm Thanh mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn.

Thúc Hàm Thanh không lừa được bản thân, cậu có thể cảm giác được rõ ràng Mộ Diệp thích mình.

“Hàm Thanh, anh muốn……”

Thúc Hàm Thanh sợ hắn lại kích động nói ra cái gì thích cậu yêu cậu linh tinh, vội vàng dùng tay bịt kín miệng của hắn.

Mộ Diệp dùng ánh mắt chuyên chú và trầm mê nhìn cậu, một cái chớp mắt, nhìn như bình tĩnh, chỉ khi đến gần mới phát hiện dòng nước ngầm dâng trào, du͙© vọиɠ chôn sâu, như là tự gửi cho cậu một tin: Anh muốn em.

Thúc Hàm Thanh vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi muốn đến căn cứ, phải rời khỏi tiểu đội.”

Ánh mắt của Mộ Diệp ảm đạm trong nháy mắt: “Em muốn đi tìm Vinh Hoa sao?”

“Không phải.”

Vẻ mặt của Mộ Diệp cũng không khác bình thường lắm, Thúc Hàm Thanh cảm nhận được được người đàn ông điển trai bên cạnh đang chậm rãi nhìn mình: “Tôi có chuyện phải làm, không phải đi tìm cậu ta, hơn nữa chúng tôi đã cắt đứt rồi.”

Mộ Diệp ôm lấy cậu, ngữ khí thậm chí còn hưng phấn hơn trước mấy phần, còn mang theo sự trầm thấp có thể mê hoặc ý chí người ta: “Hàm Thanh, anh biết rất có lỗi, nhưng anh thật sự rất vui, em có thể cho anh một cơ hội không? Anh thật sự rất yêu……”

Thúc Hàm Thanh vội vàng che miệng của Mộ Diệp lại: “Không cho nói, không cho nói như vậy, nếu anh còn nói mấy lời này thì em sẽ né xa anh, xin anh đấy, đừng nói được không? Chỉ cần anh không nói mấy lời này thì em sẽ đồng ý hết.”

Mộ Diệp nuốt nước miếng, thấy được sự cầu xin trong ánh mắt Thúc Hàm Thanh, thong thả gật gật đầu.

Thúc Hàm Thanh buông tay, Mộ Diệp không hỏi Thúc Hàm Thanh tại sao.

“Vậy anh sẽ cùng em đến căn cứ, được không?”

“Nhưng tiểu đội thì sao?”

Mộ Diệp nắm tay cuậ: “Anh sẽ bàn với bọn họ, trước đó người trong căn cứ vẫn luôn mời chào chúng ta, nếu bọn họ không đồng ý, anh sẽ rời khỏi tiểu đội đi cùng em, lúc trước anh thành lập tiểu đội cũng là vì em, không có gì có thể so với em.”

Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, đột nhiên duỗi tay ôm lấy hắn, vùi mặt vào cổ của hắn.

Mộ Diệp ôm eo cậu, siết càng lúc càng chặt trong sự im lặng Thúc Hàm Thanh: “Hàm Thanh, có chuyện gì có thể nói với anh đầu tiên được không? Anh mãi mãi sẽ đứng về phía em.”

Thúc Hàm Thanh rầu rỉ nói: “Anh…… tại sao trước kia lại đối xử với em như thế.”

Ánh đèn trong không gian nhỏ không quá sáng, chiếu đến vẻ mặt ảm đạm của Mộ Diệp.

“Hàm Thanh, anh…… có thể không nói được không?”

Thúc Hàm Thanh nhìn ra sự đau khổ của hắn, gật đầu: “Vậy chờ khi nào anh thật sự sẵn sàng thì hãy nói với em.”

Ba tháng sau, cửa lớn đã từng là ký túc xá đóng lại, Vân Ánh vỗ vỗ Thúc Hàm Thanh xuất thần: “Anh Thúc, đi thôi.”

Thúc Hàm Thanh xoay người, Mộ Diệp mỉm cười vươn tay với cậu: “Đi thôi.”