Chương 1: Tên cháu trai này

Thúc Hàm Thanh bị dây leo dày đặc quấn quanh chân, cậu ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, cũng cảm nhận được cơn đau không thể thật hơn từ cơ thể của mình, phải mất một giờ cậu mới chấp nhận được chuyện mình thực sự trọng sinh này.

Tận thế bùng nổ, xác sống hoành hành.

Cậu vật lộn trong tận thế 5 năm, cấp bậc dị năng cuối cùng đạt đến đỉnh cao, nhưng lại chết dưới sự đánh lén của tình cũ Lôi Tranh trong một lần hành động, tia sét xuyên qua lưng cậu như một lưỡi kiếm sắc bén, Thúc Hàm Thanh cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều nát vụn, cậu quỳ trên mặt đất phun ra một ngụm máu lớn, mồ hôi thấm ướt quần áo, cuối cùng cậu không còn sức ngã trên mặt đất.

Trước kia cậu từng cảm thấy mỗi lần tia sét vàng tím lên sân khấu đều rất đẹp, mãi cho đến khi vào cơ thể của cậu thì mới biết được là mùi vị gì.

Sau khi chết, ý thức trôi đi, cậu đột nhiên nghe thấy được một âm thanh nói cậu không nên chết vào lúc này, âm thanh đó còn nói vì sao cốt truyệt lại bị sụp đổ thảm đến như vậy.

Lúc này, Thúc Hàm Thanh mới biết được từ đầu đến cuối cậu cậu đều là một nhân vật trong một quyển sách.

Ý thức của cậu bay đến một nơi cao hơn, đưa tay mở một quyển sách tên là 《Tận Thế 》 , sau đó xem xong ca quyển sách bằng tốc độ nhanh như gió.

Sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm tên của mình, chỉ thấy phía sau có mấy chữ đặc biệt đáng sợ —— tình tiết pháo hôi. (pháo hôi :bia đỡ đạn, chết thay).

Cái gọi là tình tiết pháo hôi là một vai phụ quan trọng thúc đẩy quá trình tình cảm của nhân vật và hướng phát triển của câu chuyện, thường được gọi là người công cụ.

《 Tận Thế 》 là một quyển viết về sự trưởng thành, bảo vệ và chữa lành tình yêu, trong đó thiên tài có dị năng hệ thực vật Vinh Hoa là vai chính thụ, Thúc Hàm Thanh nhìn cột vai phụ, ghê chưa, ba anh công đều là người quen cả.

Đàn anh ôn hòa Mộ Diệp mà cậu yêu thầm nhiều năm, tình cũ giá trị vũ lực cao Lôi Tranh và quái nhân Yến Thần Quân quanh năm đều ở trong phòng thí nghiệm, ai nấy con cưng của trời, đều là một thành viên trong hậu cung của Vinh Hoa.

Nhưng mấy người này ở cùng nhau thì chữa lành kiểu gì, vẫn là lựa chọn trực tiếp tự sát giải thoát cho nhau còn khỏe hơn.

Nếu suất diễn của bọn họ là phải lòng nhân vật chính thì suất diễn của Thúc Hàm Thanh chính là phụ trách tỏ tình với Mộ Diệp, làm cho Vinh Hoa nổi máu ghen rồi nhận ra lòng mình, sau đó ở bên Lôi Tranh, bị hắn coi như thế thân của Vinh Hoa, làm cho Lôi Tranh càng nhớ mãi không quên Vinh Hoa, thậm chí khi Yến Thần Quân nghiên cứu chế tạo thuốc tăng dị năng cho Vinh Hoa, cậu còn bị coi như vật thí nghiệm, sau khi nghiên cứu chế tạo thuốc thành công, Vinh Hoa rất cảm động liền ở bên Yến Thần Quân.

Mà kết cục cuối cùng của cậu chính là khi giải quyết trùm xác sống, cậu bị tình yêu của Vinh Hoa và bọn họ làm cho cảm động, bằng lòng hiến ra sinh mạng, cùng đến chỗ chết với trùm xác sống.

Sự thật chính là cậu chết sớm, sau khi xem xong quyển sách, Thúc Hàm Thanh đều cảm thấy bộ não của mình như muốn ngừng vận hành, cậu có muốn hút một điếu thuốc, không phải, bộ cậu hèn đến vậy à?

Cậu tỏ tình với Mộ Diệp thật sự là bởi vì cậu có một chút ghen ghét với Vinh Hoa, cậu cũng thừa nhận cậu ở bên Lôi Tranh một phần cũng là bởi vì bị ép buộc, một phần khác là cảm thấy Lôi Tranh quyền cao chức trọng, phối hợp làm thí nghiệm với Yến Thần Quân là bởi vì cũng muốn để dị năng tăng cấp, nhưng sao trong cốt truyện trông cậu như thẳng hề nhảy qua nhảy lại thế này, phía sau là cái quỷ gì nữa, cùng đến chỗ chết với trùm xác sống, tác thành cho người khác luôn.

Cậu quả thực là pháo hôi thảm nhất trong quyển sách này, không gì sánh nổi.

Chẳng lẽ càng ở trong thế giới này lâu, đầu óc sẽ trở nên có cũng được mà không có cũng không sao à.

Vinh Hoa là con cưng trong cả quyển sách, một tồn tại vạn nhân mê, hắn sẽ có cơ duyên xảo hợp mà cứu mấy người kia, từ đó trở thành người trong lòng của bọn họ.

Trước khi cậu chết là đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, lúc ấy trong căn cứ của cậu có nội chiến, cậu phụ trách bao vây và trấn áp một số kẻ đào tẩu, mà Vinh Hoa cũng ở bên trong.

Thảo nào Lôi Tranh lại gϊếŧ cậu.

Nhưng cậu đã làm gì sai, Thúc Hàm Thanh quyết định vì cái mạng nhỏ của mình mà thu hồi bản lĩnh cao cường của công cụ người, nhất định phải cách xa mấy người này, cứ làm nền là tốt nhất.

Nghĩ đến mấy năm nay, cậu không ngủ không nghỉ mà tăng cấp dị năng, tàn sát xác sống, cuối cùng lại là vì mai mối cho người khác.

Nhưng lúc này trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một âm thanh, nó tự xưng là ngài cốt truyện: “Không được, cậu nhất định phải đi theo cốt truyện nên có, nếu không thì quyển sách này không thể đọc nổi đâu”

Thúc Hàm Thanh: “…… Nếu tôi không làm thì sao?”

Ngài cốt truyện buồn rầu nói: “Chúng tôi chỉ có thể xóa bỏ cậu, để pháo hôi khác online, ít nhất cậu cũng làm cho bọn họ yêu nhau đi.”

Thúc Hàm Thanh:…… Cái này còn cần tôi sao?

Ngài cốt truyện: “Tóm lại tôi sẽ nhắc nhở cậu, nhất định phải hoàn thành cốt truyện của mình, lần này do cốt truyện chính hơi hỏng có chút, không cẩn thận mới làm cậu offline.”

Thúc Hàm Thanh hoài nghi nói: “…… Tôi chết sớm như vậy, anh nói với tôi chỉ là hơi hỏng một chút?”

“Chỉ cần bọn họ yêu nhau là được rồi.”

Cái này thì cậu hoàn toàn không cần làm cái gì cả.

Thúc Hàm Thanh gian nan muốn rút chân ra, nhưng dây leo quấn rất chặt, đột nhiên cửa có nguồn sáng tiến vào.

“Hàm Thanh, cậu ổn không?”

Là giọng của Mộ Diệp, hắn cầm cây đuốc chiếu sáng sơn động, dùng dị năng đuổi dây leo đi, hắn đặt cây đuốc ở một bên, ngồi xổm xuống hỏi cậu thế nào.

Thúc Hàm Thanh mới nhớ đến đoạn cốt truyện này, là tiểu đội của bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, không cẩn thận tiến vào rừng thực vật biến dị, đều bị nhốt ở nơi này, Mộ Diệp hít phải một loại phấn hoa mê, sau khi cứu cậu thì hôn mê bất tỉnh, chân của cậu bị thương, đành phải để lại Mộ Diệp ở nơi này, lê cái chân đau nhức trở về tìm cứu binh, kết quả không cẩn thận rơi vào bẫy của thợ săn, cuối cùng Mộ Diệp được Vinh Hoa cứu về, vì thế hai người vượt qua một đêm tình trong như đã mặt ngoài còn e, mà một mình Thúc Hàm Thanh lại ở trong cái bẫy cả một đêm, kêu khàn cả giọng, còn là tự mình leo lên, cả người tựa như lăn một vòng trong hố bùn lăn, chật vật đến chịu không nổi.

Thúc Hàm Thanh giương ánh mắt phức tạp mà nhìn Mộ Diệp, hắn rất đẹp, là kiểu khiến người ta cảm thấy thoải mái ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn là đàn anh trực hệ của Thúc Hàm Thanh, cậu đã thích rất nhiều năm, vẫn luôn yên lặng giấu ở đáy lòng, mãi cho đến khi Vinh Hoa xuất hiện khiến cho cậu cảm thấy nguy cơ cho nên mới tỏ tình, chỉ là đã bị từ chối thẳng thừng.

Lúc ấy Mộ Diệp lập tiểu đội, Thúc Hàm Thanh không nói hai lời liền gia nhập vào, vẫn luôn phát triển lớn mạnh, sau đó bọn họ bởi vì có Vinh Hoa ngăn cách, Thúc Hàm Thanh liền rời khỏi tiểu đội.

Thúc Hàm Thanh muốn chống vách đá đứng lên, Mộ Diệp vươn tay dìu cậu, bị cậu né tránh: “Tôi ổn, những người khác đâu?”

Tay của Mộ Diệp dừng lại, sau đó nói: “Tôi chỉ tìm được cậu thôi.”

Dứt lời, Mộ Diệp đột nhiên nhíu mày, duỗi tay chạm vào cổ của Thúc Hàm Thanh: “Trên cổ cậu có gì đấy?”

Động tác của Thúc Hàm Thanh càng nhanh hơn hắn, che cổ lại: “Có thể là bị dơ thôi, chúng ta ra ngoài trước đi.”

Mộ Diệp thu hồi tay, đột nhiên nói: “Hàm Thanh, tôi có hơi choáng.”

Thúc Hàm Thanh biết hắn đã hít phải phấn hoa gây ảo giác, quả nhiên không bao lâu người liền ngã xuống, sẵn tiện còn kéo cậu ngã theo xuống trên người hắn.

Thúc Hàm Thanh vất vả lắm mới đẩy được người ra, cậu đứng lên, nghĩ cậu chỉ cần để một mình Mộ Diệp ở chỗ này, Vinh Hoa nhất định sẽ tìm tới.

Cậu vừa định nhấc chân rời đi, mới phát hiện Mộ Diệp lại nắm lấy ống quần của cậu, cậu bẻ ngón tay của hắn ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi khập khiễng ra khỏi sơn động.

Lách qua cái bẫy đã nhốt cậu cả một đêm kia.

Ngài cốt truyện: “…… Đây chính là cốt truyện cậu nên đi à.”

Thúc Hàm Thanh: “…… Có phải anh cảm thấy tôi khờ lắm không, tôi đã biết nơi này có bẫy mà còn nhảy vào nữa.”

Ngài cốt truyện: “…………”

Đi được nửa giờ, Thúc Hàm Thanh liền ra khỏi cánh rừng kia, bên ngoài quả nhiên có mấy chiếc xe đang đậu, đều là thành viên đã ra ngoài trong đội bọn họ, Tang Mại thấy cậu thì gọi từ xa.

“Anh Thúc, chân của anh bị sao vậy? Anh thấy đội trưởng và Vinh Hoa không?”

Thúc Hàm Thanh nói chân không sao: “Hai người họ chưa ra sao?”

Tang Mại gật gật đầu, toàn bộ tiểu đội nếu Mộ Diệp là đội trưởng, Thúc Hàm Thanh là phó đội trưởng, vậy cậu ta là người chỉ huy thứ ba.

“Tôi không nhìn thấy bọn họ, tôi đoán chắc bọn họ ở cùng nhau đấy, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nếu không ngày mai chúng ta hãy vào tìm bọn họ đi.”

Đội viên khác cũng đồng ý, nhiệm vụ lần này của bọn họ là hái một loại dược thảo cho phòng thí nghiệm, thù lao rất lớn.

Thúc Hàm Thanh cũng không thể để bọn họ phá hoại một đêm xác định tình cảm của Mộ Diệp và Vinh Hoa.

Thúc Hàm Thanh xử lý miệng vết thương trong chiếc lều đơn giản do các thành viên trong đội dựng lên, chân của cậu rách da, cậu dùng dị năng rửa sạch một chút, sau đó bôi thuốc, thay quần áo thoải mái dễ chịu rồi nằm xuống, có đồng đội đến đây lấy nước nấu cơm, cậu liền đi ra ngoài.

Đội viên nữ duy nhất trong đội tên là Vân Ánh, ngày thường nói chuyện rất dịu dàng, khi gặp xác sống thì giải quyết lưu loát sạch sẽ hơn bất kỳ ai, cô có dị năng không gian, dùng để chứa gia vị nấu ăn, đồ hộp và mì gói.

Thúc Hàm Thanh ngồi bên cạnh đống lửa ăn canh, đột nhiên Tang Mại lại hỏi trên cổ cậu có cái gì, cậu sờ sờ, Vân Ánh nói nhìn giống xăm mình: “Anh, anh định đi theo con đường không chính thống sao?”

Thúc Hàm Thanh vẻ mặt sững sờ, Vân Ánh đưa gương qua, cậu thấy rõ dấu ở xương quai xanh hình như là hoa văn hướng lên trên, là hoa văn sấm sét màu tím.

Cậu che cổ lại nói: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi nghỉ ngơi.”

Cậu trở lại lều trại, vội vàng dùng dị năng biến thành mặt gương, cậu cởϊ qυầи áo, xoay người liền thấy sau lưng giống như có một đám hoa văn dây leo màu đen đang lan tràn đến thắt lưng và xương quai xanh, da của cậu vốn là trắng, có vẻ yêu dã lại quái dị, cậu thử chạm vào một chút, đột nhiên hình xăm kia lóe lên ánh sáng tím, đầu của cậu đau dữ dội như bị ai đó đập vậy.

Sấm sét đã bào mòn thành sức mạnh tinh thần của cậu.

Hầu hết những dị năng không phải hệ tinh thần đều là dựa vào tấn công vật lý, nhưng làm người ta khó đề phòng nhất chính là người có dị năng hệ tinh thần.

Thúc Hàm Thanh hỏi Ngài cốt truyện cậu nên làm cái gì bây giờ: “Hiện tại tinh thần của tôi đã bị tổn thương, cả người tựa như quả bóng bị thủng một lỗ, dù có thu hút được bao nhiêu tinh hạch cũng không làm được gì nữa.”

Ngài cốt truyện nói để nó nghĩ đã.

Thúc Hàm Thanh cũng rầu, rầu một hồi thì ngủ mất, cậu cảm thấy rất không thú vị, kiếp trước cố gắng tăng cấp cũng là để làm mai cho người khác, nói không chừng kiếp này cũng như thế, còn cố gắng cái rắm.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng bọn họ đã tiến vào trong rừng tìm người, Thúc Hàm Thanh bởi vì chân bị thương, vốn dĩ không muốn đi, cậu cũng chuẩn bị ngủ nướng thêm một giấc rồi, Ngài cốt truyện uy hϊếp hắn nói không đi cốt truyện sẽ đổi người, vì thế Thúc Hàm Thanh vẫn đi vào rừng tìm dưới sự khuyên bảo của mọi người.

Tang Mại cảm động: “Anh Thúc, anh đã bị thương thành như vậy, còn tốt với anh Mộ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh ấy sẽ nhìn thấy được thôi.”

Thực ra hầu hết người trong đội đều biết Thúc Hàm Thanh có ý với Mộ Diệp, giống như chỉ có một mình Mộ Diệp không biết thôi.

Thực ra không thích cũng tốt, Thúc Hàm Thanh đã sớm buông bỏ rồi.

Thúc Hàm Thanh vội vàng làm sáng tỏ nói: “Tôi đối với mọi người như nhau, với lại tôi vẫn xem Mộ Diệp như anh em tốt, anh ấy và Vinh Hoa rất xứng đôi, tôi chân thành chúc phúc cho bọn họ!”

Trong mắt các đồng đội, đây là giả vờ mạnh mẽ, Thúc Hàm Thanh nhận ánh mắt lập lòe ánh nướccủa bọn họ, quyết định không nói nữa, cậu cố ý dẫn người đến sơn động kia, sau đó quả thực có người phát hiện Mộ Diệp còn nằm đó, nhưng là chỉ có một mình hắn.

Thúc Hàm Thanh: “…… Tại sao lại như vậy!”

Ngài cốt truyện: “…………”

Rất nhanh lại có người phát hiện Vinh Hoa trong hố bùn, Thúc Hàm Thanh nhìn dáng vẻ chật vật của Vinh Hoa từ xa, không còn thấy được dáng vẻ xinh đẹp ngạo mạn ngày thường của hắn nữa, toàn thân đều là bùn thôi.

Vinh Hoa được bọn họ nhặt được ở lúc càng quét một khu xác sống nào đó, còn là Thúc Hàm Thanh phát hiện ra hắn đầu tiên, lúc ấy để không bỏ sót một tấc đất nào, cậu đẩy một đống thùng xếp chồng lên nhau, vừa lúc nhìn thấy Vinh Hoa đang ăn cái gì ở phía sau, hắn đang ngồi trên một tờ báo, quần áo rách nát, tóc dài như con gái, ánh mắt lạnh lẽo nói Thúc Hàm Thanh phá nhà của hắn.

Thúc Hàm Thanh thấy hắn nhỏ nhỏ gầy gầy, một mình vô cùng đáng thương, cho nên dẫn hắn trở về, không nghĩ mang về một tai họa.

“Cậu ta rơi xuống hố ở đâu?”

Ngài cốt truyện: “…… Chính là cái hố cậu nên rơi ấy.”

Thúc Hàm Thanh: “Từ từ, anh nói Vinh Hoa cũng đi con đường kia sao? Vậy…… lúc trước tôi rơi xuống, có khi nào cậu ta cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi không.”

Ngài cốt truyện: “Chắc có.”

Thúc Hàm Thanh: “…… Cậu ta biết tôi rơi xuống, nghe thấy được tiếng kêu cứu của tôi, nhưng lại không kéo tôi lên, trái lại vòng qua tôi mà đi cứu Mộ Diệp.”

Ngài cốt truyện: “Ờ.”

“Tên cháu trai này, đáng lắm.”