Cậu thanh niên tóc vàng đúng là Trữ Kim Thịnh, người đầy hàng hiệu, mái tóc nhuộm vàng chói lọi, khuyên tai áo da không thiếu thứ gì, khuôn mặt trẻ trung đầy phẫn nộ: "Là mày bắt nạt Văn Vũ? Tao hỏi mày sao mày lại không biết xấu hổ như vậy, dám giành Tử Tranh với Văn Vũ? Mày dựa vào cái gì mà giành? Mày lấy đâu ra tư cách so với một sợi tóc của Văn Vũ? Cũng không soi gương xem lại mình là cái thứ gì?"
Trữ Kim Thịnh căn bản không nhìn rõ mặt Bạch Thừa Hàn, chỉ là trước đó có liếc mắt nhìn qua người anh trai này của Bạch Văn Vũ một cái, lúc đó cậu ta cúi đầu rụt cổ vừa quê mùa vừa kém sang, loại người này sao xứng tranh giành với Văn Vũ?
Bạch Thừa Hàn: "Vậy thì mày là cái thá gì? Chỉ dựa vào việc làm chó liếʍ của Bạch Văn Vũ thôi sao? Sao nào, Bạch Văn Vũ không nói cho mày biết cách đây không lâu cậu ta đã xin lỗi tao trước mặt Lệ Tử Tranh như thế nào à? À cũng phải, dù sao thì cậu em trai kế này của tôi cũng là tập hợp của bông hoa trắng nhỏ, bạch liên hoa, rắn rết độc ác, chỉ với kỹ năng diễn xuất này, Bạch Văn Vũ à, nếu tao là mày thì đã trực tiếp xông vào giới giải trí rồi, đi theo con đường hình tượng hoàng tử bạch liên hoa trong sáng đi?"
Bạch Thừa Hàn dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nhưng lại nói ra những lời mỉa mai nhất, sự đối lập này cùng với ẩn ý trong lời nói khiến cho đám đàn em mà Lưu thiếu gia mang theo không nhịn được bật cười, bị Lưu thiếu gia trừng mắt nhìn, vội vàng che miệng không dám hó hé tiếng nào.
Sắc mặt Bạch Văn Vũ khó coi, nhưng cậu ta không ngốc, chuyện này là làm trong âm thầm, nếu thành công thì sẽ hủy hoại khuôn mặt của Bạch Thừa Hàn; nếu không thành công, cậu ta cũng có thể thoát thân, vì vậy cậu ta không hề có ý định để lại chứng cứ.
Bạch Văn Vũ đỏ hoe vành mắt: "Anh, sao anh có thể nói em như vậy? Em chỉ muốn giảng hòa với anh, em chỉ muốn... cầu xin anh trả Tử Tranh ca ca lại cho em, em chỉ..." nghẹn ngào một tiếng, gần như không nói nên lời.
Vẻ mặt rưng rưng nước mắt của cậu ta khiến Trữ Kim Thịnh đau lòng, lập tức quát lớn: "Mẹ kiếp mày lại bắt nạt Văn Vũ, các người đều mù hết rồi sao? Đánh cho tao một trận, tao muốn xem lúc bị đánh nó có còn cứng miệng được nữa không!"
Lưu thiếu gia không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng lại nhớ đến ân tình của Trữ thiếu gia, đây chính là nhị thiếu gia nhà họ Trữ, nếu có thể bám víu được, hắn còn thèm muốn ba cọc ba đồng của Vu Sơn Huy sao? Lập tức hất cằm ra hiệu cho đám đàn em ra tay.
Vu Sơn Huy lo lắng muốn lao tới: "Nhanh... chạy đi... đừng... quản... tôi..."
Bạch Thừa Hàn liếc mắt nhìn anh ta, sau đó chuyển tầm mắt về phía đám người kia, không hề bận tâm, còn Bạch Văn Vũ thì siết chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gạt tàn thuốc lá bên cạnh Vu Sơn Huy, chỉ cần đánh nhau, Bạch Thừa Hàn yếu thế, lúc đó nhân lúc hỗn loạn cậu ta sẽ cầm gạt tàn đập vào mặt Bạch Thừa Hàn, chờ đến khi hủy hoại dung nhan, xem Bạch Thừa Hàn còn dựa vào cái gì để hơn cậu ta, còn tranh giành Tử Tranh ca ca với cậu ta nữa!
Nghĩ đến khuôn mặt trời phú trong đoạn video của Bạch Thừa Hàn, cậu ta nghiến răng ken két, rõ ràng đều là người nhà họ Bạch, tại sao Bạch Thừa Hàn lại có thể đẹp hơn cậu ta nhiều như vậy!
Vu Sơn Huy dù lo lắng cũng không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia lao về phía Bạch Thừa Hàn, anh ta đỏ hoe vành mắt nhắm nghiền lại, đều tại anh ta vô dụng, hại Bạch tiên sinh...
Chỉ là tiếng kêu đau đớn của Bạch Thừa Hàn không hề vang lên như dự đoán, ngược lại là tiếng kêu la thảm thiết của đám côn đồ, anh ta lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy chàng trai trẻ đeo mũ và khẩu trang kia, một cước một tên, đánh cho đám người của Lưu thiếu gia không có sức đánh trả: ???
Không chỉ anh ta, ngay cả Trữ Kim Thịnh và Bạch Văn Vũ cũng ngây người, nhất là Bạch Văn Vũ, ghen tị khiến đầu óc cậu ta nóng lên, sao cậu ta lại có thân thủ lợi hại như vậy? Sao có thể như vậy? Nhưng theo sau đó là hình ảnh Bạch Thừa Hàn đánh gục vài tên đàn em rồi sải bước về phía này, Bạch Văn Vũ tức giận trừng mắt nhìn Lưu thiếu gia: "Mày còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Vì quá tức giận nên đã quên mất bản thân phải diễn vai "không liên quan", theo sau đó là Lưu thiếu gia cũng có chút sợ hãi tiến lên, kết quả là bị Bạch Thừa Hàn một cước đá văng ra ngoài.
Lưu thiếu gia trực tiếp đâm sầm vào người Bạch Văn Vũ đang ngồi trên ghế sofa, đè lên người Bạch Văn Vũ khiến cậu ta kêu lên đau đớn, Trữ Kim Thịnh lập tức chạy tới: "Văn Vũ! Văn Vũ cậu không sao chứ?"
Bạch Thừa Hàn nhìn cảnh tượng này, nhân lúc mọi người không chú ý, khóa trái cửa phòng bao từ bên trong, sau đó mới cúi người đỡ Vu Sơn Huy dậy, mà đúng lúc này, Bạch Văn Vũ vừa mới được đỡ dậy nhìn thấy cảnh tượng này thì nghiến răng ken két, không thể nhịn được nữa, chỉ còn cách hủy hoại Bạch Thừa Hàn, cậu ta đẩy Trữ Kim Thịnh ra, trực tiếp lao tới cầm lấy gạt tàn thuốc lá đập về phía Bạch Thừa Hàn đang cúi người.
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng bao bị người ta tông mạnh một cái, cánh cửa bật ngược vào trong phát ra tiếng "Ầm" vang dội, âm thanh này cũng khiến cho động tác của Bạch Văn Vũ dừng lại, cậu ta cứ thế giơ cao gạt tàn thuốc lá định đập vào Bạch Thừa Hàn, sau đó nhìn thấy người xuất hiện ở cửa thì sắc mặt trắng bệch, đầu óc ong ong: Tử Tranh ca ca sao lại ở đây?
Lệ Tử Tranh nghe thấy động tĩnh bên trong lo lắng muốn chết, nhưng dù có vặn cửa thế nào cũng không mở được, cậu vừa mới tìm người phụ trách của quán bar đến đây, kết quả vừa mới vặn cửa một cái đã mở ra, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Lệ Tử Tranh nhìn rõ tình hình bên trong thì nheo mắt lại, cậu không thể tin nổi nhìn Bạch Văn Vũ, như thể lần đầu tiên quen biết đối phương.
Sự thất vọng trong mắt cậu quá rõ ràng, khiến tay Bạch Văn Vũ run lên, gạt tàn thuốc lá lập tức rơi xuống thảm trải sàn, phát ra tiếng "cộp" nặng nề, tuy không vỡ nhưng với trọng lượng đó, nếu đập vào mặt người thì chẳng khác gì một viên gạch.
Hơn nữa, phương hướng mà Bạch Văn Vũ vừa nhắm tới rõ ràng là trực tiếp nhắm vào mặt, mũi và mắt của Bạch Thừa Hàn.
Lúc này, Bạch Thừa Hàn đã đứng thẳng người, đỡ Vu Sơn Huy đang nằm trên đất dậy, ngồi xuống ghế sofa phía sau, sau đó mới nhìn Bạch Văn Vũ với vẻ mặt tức giận nhưng phải kìm nén, mỉm cười, cậu chậm rãi lấy điện thoại di động ra, đưa số điện thoại đang sáng trên màn hình cho Bạch Văn Vũ xem, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Văn Vũ, cậu mới ấn nút tắt máy.
Bạch Thừa Hàn nhếch mép, thở dài vô tội: "Thật trùng hợp, Tử Tranh ca ca của cậu đến cùng với tôi, đã nghe toàn bộ những gì cậu vừa làm."
"À đúng rồi, tôi đã ghi âm toàn bộ."
"Tôi không chỉ ghi âm, mà trước khi vào đây còn báo cảnh sát rồi."