Chương 11. 2

Bác sĩ kinh hỉ vạn phần: "Lão phu nhân có hiệu quả rồi, mắt của cậu Ngũ động kìa! Ngón tay cũng động rồi!”

Bạch Thừa Hàn niệm không ngừng, nhưng vừa rồi tại thời điểm ngón tay của Lệ Dự động anh thật sự nhìn thấy được. Giật mình sửng sốt một cái, dù sao Lệ Dự có động tĩnh ở đời trước, nhưng chỉ là con mắt động một chút, mặc dù chỉ là một chút phản ứng như vậy, nhưng lại để cho lão phu nhân cảm thấy có hiệu quả như cũ.

Kiếp trước Lệ Dự có động tay sao? Hay là nói lúc ấy vì anh quá mức khẩn trương nên không chú ý tới?

Ngay khi bác sĩ kích động bắt đầu kiểm tra số liệu cùng với tình trạng thân thể của Lệ Dự, ánh mắt Bạch Thừa Hàn rơi vào trên mặt Lệ Dự, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen kịt như mực.

Thanh âm Bạch Thừa Hàn dừng lại, trong lúc nhất thời quên tiếp tục đọc...…

Nhưng mà cũng không cần anh tiếp tục, toàn bộ gian phòng loạn thành một đoàn, lão phu nhân càng kích động vạn phần, hiển nhiên không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự có hiệu quả không nói, còn làm cho Lệ Dự mở mắt!

Bạch Thừa Hàn mãi đến khi lui ra bên ngoài cũng kinh ngạc: Lệ Dự đời trước... lúc này mở mắt sao?

Hay là lúc ấy bởi vì anh không biết Lệ Dự mới là đối tượng anh muốn kết hôn nên không quá để ý cho nên không chú ý tới?

Bạch Thừa Hàn nhanh chóng được mời đến phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi, còn phòng bên cạnh thì bắt đầu kiểm tra.

Bạch Thừa Hàn không rõ ràng lắm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng bất luận như thế nào thì anh cũng hi vọng Lệ Dự có thể mau chóng tỉnh lại. Lần này anh tới đây muốn thực hiện hôn nhân lúc ban đầu mục đích cũng cũng chỉ là muốn cho Lệ Dự bình yên vô sự, nếu Lệ Dự thật sự lúc này có thể tỉnh lại, thì anh cũng không cần cố gắng tiến vào làm gì.

Nhưng mà rất hiển nhiên, Lệ Dự giống như là hồi quang phản chiếu, chỉ là mở mắt ra như vậy sau đómột lần nữa lâm vào hôn mê. Bác sĩ gia đình kiểm tra lại cho cậu một lần nữa, các chức năng cơ thể cũng không khác gì lúc trước, giống như vừa mới mở mắt là ảo giác vậy.

Nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy nên chắc chắn không phải là giả......

"Vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào?" Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, bà ngồi ở bên cạnh nhìn lão Ngũ vẫn hôn mê bất tỉnh vành mắt đỏ lên.

Bác sĩ gia đình cũng không rõ lắm, cuối cùng nhịn không được nhìn về phía tăng nhân cách đó không xa vây quanh một vòng đều tự ngồi ở trên bồ đoàn nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc trước nghe nói lão phu nhân muốn mời tăng nhân tới đọc lời cầu phúc gì đó thì ông ta căn bản không tin, dù sao loại chuyện tâm linh loạn thần này cũng chỉ nghe một chút mà thôi. Nhưng Lệ tiên sinh luôn trong tình trạng thân thể không thể lạc quan, lão phu nhân tứ phương tìm cách, cũng có thể lý giải.

Ban đầu ông ta vốn không ôm hy vọng, nhưng một màn vừa rồi... Cộng thêm kết quả kiểm tra hôm nay, ông ta thậm chí cũng sinh ra một tia chần chờ: Chẳng lẽ, có lẽ, đại khái... Thật sự hữu dụng?

Cuối cùng bác sĩ gia đình nhìn lão phu nhân, vẫn thấp giọng mở miệng: "Nếu không, để vị Bạch tiên sinh kia vào đọc thêm vài câu?"

Lão phu nhân chợt giương mắt, bà tựa hồ đã hiểu ý tứ của bác sĩ gia đình, đúng vậy, vừa rồi chính là bởi vì Bạch tiên sinh đọc lời cầu phúc lão Ngũ mới mở mắt, có lẽ thật sự bởi vì Bạch tiên sinh cùng lão Ngũ bát tự rất hợp cho nên mới có hiệu quả?