Sau khi hiệu trưởng Hoàng rời đi liền vội vã quay lại trường học, ở trên đường, ông nhận được mấy cú điện thoại.
Vừa vặn chính là cuộc điện thoại từ phụ huynh của những học sinh bạo lực kia, xem ra là có ai đó trong trường đã lén mách cho họ biết.
Hiệu trưởng Hoàng nhíu mày bất mãn, nghe điện thoại, khuôn mặt lộ vẻ công tư phân minh: "Xin chào? A, là Chủng tiên sinh sao, không được đâu, dạo này tôi bỏ rượu rồi, cũng chẳng đi ăn nhậu nhiều nữa, ở nhà chơi với con gái con trai. À, Chủng tiên sinh có việc gì? Nói qua điện thoại là được..."
“À, trong đám học sinh đánh nhau này có con trai của Chủng tiên sinh không sao? Cái này… Chủng tiên sinh, hành vi của con trai ngài thật sự quá mức, không chỉ cùng mấy đứa học sinh khác đánh hội đồng một học sinh, mà còn đá vào chỗ hiểm của đứa nhỏ đó, thằng bé bị con ông đá vào đầu mấy phát, may mà không bị vỡ mạch máu não!”
“Cái gì? Xin lỗi, Chủng tiên sinh tôi không thể đồng ý với điều đó, con trai ông là trử con, thì học sinh bị bạo lực cũng là trẻ con chứ, không thể chỉ đưa tiền là xong đâu, ông đừng có đe dọa tôi cũng đừng đe dọa học sinh kia nữa, không cần sai càng thêm sai. Thực ra, ghi tội cũng chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi, cho mấy đứa trẻ một bài học nho nhỏ, không có gì cả, đối với nhiều trường đại học bình thường trong nước thì cũng chẳng ảnh hưởng tới việc xét tuyển..."
“......”
Hai mươi phút sau, hiệu trưởng Hoàng mới kết thúc cuộc điện thoại, nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Buổi chiều hôm ấy, hiệu trưởng Hoàng gần như dành hết thời gian để nghe điện thoại, cho đến trước khi đi ngủ vào buổi tối, ông còn nghe một cuộc gọi từ nhà họ Chu.
Sau nhiều lời thuyết phục, cuối cùng ông ta cũng tạm thời trấn an được đám người kia, nhưng đến cuối cùng, trong lòng cũng tức giận, đám học sinh đó ra tay quá tàn nhẫn, cho chúng một hình phạt nghiêm khắc cũng là điều nên làm! Kết quả không có lấy 1, 2 người trong bọn họ tự giác, thậm chí còn muốn đe dọa ngược lại ông ta?
Chê cười, nếu chọc điên ông liền tung video ra ánh sáng phơi bày, để xem ai xui xẻo hơn!
Mà ở bên kia điện thoại, sau khi nghe lén hiệu trưởng Hoàng cả buổi chiều, Mạc Đệ đã thay đổi chủ ý.
Anh tạm thời chưa muốn công khai video này, thực ra video này còn có những công dụng phù hợp hơn.
Bây giờ, danh tiếng của anh ở trường có thể nói là rất tệ, tuy nói không đến mức bị cả trường ghét, nhưng những người thực sự đứng về phía anh ta quả thực rất ít, đến lúc đó nếu video bị phơi bày, cho dù anh có mua thủy quân, nhưng với nhiều lời đổi trắng thay đen của học sinh, thì chắc chắn lại là một cuộc hỗn chiến, anh cũng khó tránh khỏi việc bị tạt nước bẩn, hiệu quả như vậy không phải là điều anh mong muốn nhất.
Nếu đổi sang một công dụng khác, thì ít nhất cũng làm cho hiện tại thoải mái hơn rất nhiều.
Ví dụ như...... Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng!
Anh nhớ rất rõ ràng, kiếp trước ngày thứ hai của kỳ thi đại học, vừa bước ra khỏi trường sau khi thi xong, đã bị Chủng Đạo Khang, Triệu Quốc Thần cùng mấy người khác chặn đánh, khiến tay phải gãy xương, chân trái trật khớp, trượt hoàn toàn bài kiểm tra tiếng Anh cuối cùng.
Dù cho các môn Toán - Ngữ - Văn và Khoa học tự nhiên trước đó đều đạt kết quả rất cao, thì cũng không có khả năng thi đậu Đại học Bắc Kinh mà cậu đã mơ ước suốt sáu năm. Cơ thể đau phát điên nhưng lại không thể khóc được, mỗi khi nghe được tin tức nào về kỳ thi đại học liền nhịn không được đỏ mắt.
Mà người Mạc gia, ngay ngày thi tốt nghiệp kết thúc, đã hớn hở cùng nhau đi du lịch ăn mừng, về phần anh nằm trong bệnh viện? Thậm chí không thèm nhận một cuộc điện thoại.
***
Ngày hôm sau, toàn trường được thông báo về hình phạt nghiêm khắc đối với học sinh bạo lực, cũng bị ghi vào hồ sơ.
Bao gồm Chu Văn Trạch đã vu khống nhục mạ Mạc Đệ, thậm chí còn thốt ra những lời ác ý đối với Royds, cũng bị ghi chép xử phạt, tạo nên chấn động mãnh liệt trong toàn bộ Hạ Giai!
Thật ra hiệu trưởng Hoàng tức giận vì bị cha của Chu Văn Trạch đe dọa nên ông mới phạt nặng như vậy, nếu không ông chỉ định phạt bình thường, nhưng vì muốn nịnh nọt Mục Thiên Hành, Royds, nên hạ quyết tâm, liền thẳng thừng phạt ngang mức với những kẻ gây án khác.
Nhưng nửa điểm cũng không oan uổng Chu Văn Trạch chính là, lần giám sát này hắn ta mặc dù không tham gia hành hung nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, hắn cũng không ít lần làm loại chuyện này, đặc biệt ở đời trước, hắn rất thích ở nhà vệ sinh nam đánh đập và sỉ nhục Mạc Đệ.
"Con mẹ nó, Mạc Đệ cư nhiên dám chỉnh tao!"
Nghe xử phạt, Triệu Quốc Thần liền bùng nổ tại chỗ, dùng sức đạp giá bóng rổ bên cạnh một cái, lập tức xông ra trường tìm Mạc Đệ tính sổ nhưng bị mấy người giữ lại mới bình tĩnh lại.
"Triệu Quốc Thần bình tĩnh lại đi! Nhìn lớp bên cạnh, Chủng Đạo Khang, Lưu Dương Phong, không ai xúc động như cậu vậy đâu" Một cô gái đứng bên cạnh vội khuyên.
“Hai người bọn họ đều chuẩn bị đi du học rồi, offer đều cầm trong tay, sao có thể so sánh với tôi được?! Hồ sơ bị lưu lại thì đừng mong vào được trường đại học tốt!” Đến một trường đại học hạng ba, hạng tư thì hắn ta còn mặt mũi nào đến trước mặt nữ thần của mình? Còn đấu tranh giành gia sản kiểu gì nữa?!!
Triệu Quốc Thần càng nghĩ càng giận, nghiến răng ken két, "Tôi nhất định phải gϊếŧ chết cái tên Mạc Đệ này!!!"
"Đừng vội mà, đàn anh Chu Văn Trạch cũng chẳng kích động như thế đâu. Nghe nói anh ấy định thi Đại học Bắc Kinh."
Triệu Quốc Thần nghe vậy, liền nghiến răng nhìn lớp 12-1 cách họ nửa sân vận động, nhận thấy đội hình của lớp đó thực sự yên tĩnh, có người thì thầm to nhỏ nhưng không có dấu hiệu rõ ràng nào của sự náo loạn.
Nhưng hắn không biết là Chu Văn Trạch tức đến mức tim không ngừng run rẩy, hai bên má đã bị cắn chảy cả máu.
Hắn thế mà, thế mà, thế mà lại bị kỉ luật?!!!
Vậy thì làm sao hắn có thể thi đỗ Đại học Bắc Kinh được chứ!!!!
Hắn làm sao có thể vào được Đại học Bắc Kinh được!!!!
Màng nhĩ như muốn nổ tung, Chu Văn Trạch không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, ánh nắng chiếu vào người nhưng vẫn cảm thấy lạnh ngắt, hắn vì muốn trong bốn năm đại học vẫn được ở bên cạnh Lưu Côi mà không đăng ký vào trường đại học nước ngoài, nào ngờ mình lại bị phạt nặng, con đường chặt đứt!
Sau này làm sao có thể vào được những trường đại học hạng nhất chứ? Còn xin như thế nào?!!!
Khi Chu Văn Trạch bị người ta đẩy ra mới định thần lại, cả khuôn mặt vì tức giận, kinh ngạc và sợ hãi mà đỏ bừng như một chiếc thùng thuốc nhuộm lớn, y gần như không nhấc chân lên nổi, lại nghe thấy trong đám học sinh góc đối diện đột nhiên bật ra một tiếng chửi đổng vô cùng tức giận.
"Mẹ kiếp!!!!!!!"
Hắn lơ đãng nhìn thoáng qua, phát hiện học sinh này hình như là nhân vật nổi tiếng của lớp 11, tên là Chủng Đạo Khang, nhưng hắn hoàn toàn không có tâm trạng để quan tâm đến người khác, sau khi miễn cưỡng làm cho mình bình tĩnh lại, liền cầm điện thoại chạy nhanh vào nhà vệ sinh nam.
Phải nhanh chóng nói chuyện này cho cha hắn biết!
Bên kia, Chủng Đạo Khang vốn vì việc xử phạt bị giáng xuống mà vừa tức giận, sau lại mừng thầm, rốt cuộc hắn đã nhận được giấy báo trúng tuyển từ một trường đại học ở nước M. Trường này khá tốt, xếp thứ 100 trên thế giới, thế nhưng không ngờ rằng, lúc đang muốn giả bộ đi an ủi Triệu Quốc Thần, cùng hắn ta “cùng chung mối thù” thì lại nhận được một email từ trường đại học đó.
Vốn tưởng đó là email liên quan đến thủ tục nhập học, nhưng khi mở ra, đã phát hiện ra rằng đó là thông báo thôi học!!
Trường đại học đó nói rằng họ đã nhận được đơn tố cáo hắn, sau khi xác minh, họ thấy rằng hắn không phù hợp để học tại trường này, vì vậy họ đã thu hồi thông báo nhập học, nói rằng từ chối đơn xin nhập học !!!
Sao lại thế này!!!!!!
Chủng Đạo Khang như bị sét đánh ngang tai, hắn lập tức bất chấp tất cả lao ra khỏi sân, gọi điện cho bố mẹ mình, ngay khi Triệu Quốc Trần và Lưu Dương Phong chạy tới, trực tiếp lao thẳng vào người họ, hất văng hai người ngã xuống đất.
Không may hai người kia ngã xuống không khéo, một người ngã vào giá bóng rổ, đầu đập "phịch" một tiếng thật to, một người khi ngã đã kéo cả Chủng Đạo Khang, cùng ngã lăn quay ra đất, mặt chảy đầy máu.
***
Mạc Đệ tắt màn hình theo dõi sân trường Hạ Giai, đáy mắt thoáng qua một nụ cười mỉa mai.
Một khởi đầu khác tốt nhưng vẫn còn chưa đủ.
Một giây sau, Mạc Đệ lại mở thêm một trang khác, muốn tra xem hành trình gần đây của Mục Thiên Hành, nhưng lại phát hiện xe của Mục Thiên Hành đã xuất hiện ở ngã tư bên ngoài bệnh viện, sắp sửa tiến vào bệnh viện.
Mạc Đệ nghĩ một lúc, mười ngón tay gõ bàn phím một cách nhanh nhẹn, tra cứu vài tầng camera giám sát của bệnh viện.
Vài phút sau, hai giọng nói quen thuộc vang lên trong tai nghe.
"Miếng đất kia thực sự rất tốt, rất thích hợp để trở thành cứ điểm đầu tiên của chúng ta khi tiến vào thị trường Trung Hoa!" Royds cười ha hả, "Đúng không, Mục?"
"Tôi bảo cậu bớt xem mấy phim kháng chiến lại, dành thời gian làm báo cáo thị trường, mà xem ra cậu không nghe."
Royds nghẹn lại, cười khan hai tiếng: "Cái đó, chúng ta mau đi thăm đứa nhỏ kia đi, xem tình hình em ấy thế nào, mà nói đi cậu định đợi sau khi tình hình đứa nhỏ tốt lên sẽ không còn quan tâm tới em ấy? Tôi còn tưởng cậu sẽ ít nhất bảo vệ đứa trẻ cho tới khi xuất viện hoặc kết thúc kỳ thi đại học chứ."
“Sao có thể.” Mục Thiên Hành thanh âm rất ôn hòa, “Xác định cậu ấy không có vấn đề lớn, chỉ cần nghỉ ngơi là được thì chúng ta không cần phải tiếp tục tới quấy rầy cậu ấy, chuyện này đến bây giờ, kỳ thực có thể kết thúc rồi.”
“Chậc chậc... Mục, cậu đúng là......” Royds chậc lưỡi, “Việc công xử theo phép công, chẳng hiểu phong tình chút nào.”
“Tôi nói lần cuối, nếu cậu không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng.” Mục Thiên Hành giơ tay xắn tay áo.
Royds tưởng Mục Thiên Hành sẽ đánh mình, vội vàng nhảy sang một bên, nhảy xong lại thấy mình quá nhát, ưỡn cổ lên nói: "Tôi nói có gì sai đâu, đứa nhỏ kia không tốt chỗ nào à? Lớn lên đẹp -- thế kia, cậu không thể đối xử tốt hơn với nó một chút sao? Tại sao tôi lại thấy cậu tương đối lịch thiệp săn sóc hơn so với những người theo đuổi còn có tình cũ trước kia."
(song khiết nha mấy má)
“Này, nói thật thì tôi thấy cậu nhóc này khá tốt, hơn nữa còn có thể thích cậu. Dù sao thì lần trước chúng ta tình cờ gặp cậu ấy, cậu ấy nhìn đến nỗi quên đi cả việc đi đường, hôm qua còn giúp rất nhiều, xem hôm qua ánh mắt nhìn tôi với cậu đều không giống nhau, quả thực sùng bái ngưỡng mộ cậu muốn chết! Ôi, thật ghen tị quá! Sao cậu ấy không nhìn tôi nhiều hơn chứ?"
“Câm miệng lại.”
“Câm miệng làm gì, tôi nói thật đó, một người lúc nào cũng bao bọc như cậu thì chắc chắn sẽ không để đứa trẻ bị bắt nạt đến thảm hại như vậy đâu, nghe lời bạn học của đứa nhỏ kể thì có vẻ như ở nhà đứa nhỏ cũng chẳng sung sướиɠ gì, vậy thì thà ở cùng một tên bệnh hoạn như cậu còn hơn, ít nhất cậu cũng rất thương nó... á――! Chết tiệt, cậu dám đá tôi đau thế à!!!”
“Cậu mà còn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ cho cậu tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc khi nằm viện.” Mục Thiên Hành nắm chặt tay, khẽ cười: “Một đứa trẻ nhỏ như vậy cậu cũng nỡ vu khống, tôi không dạy dỗ lão cầm thú cậu, thì có lỗi với bàn tay mình quá.”
“Chết tiệt!” Royds sợ hãi, ngay lập tức giữ khoảng cách ba mét với Mục Thiên Hành còn cứng miệng nói: “Tôi còn chẳng bằng một phần mười tên cầm thú như cậu!”
Đôi mắt của Mạc Đệ mở to trừng trừng trên màn hình, hai tay nắm chặt dưới lớp chăn rồi lại từ từ buông ra.
Người tên Royds kia nói như vậy có ý gì?
Mục Thiên Hành chẳng lẽ.......
Thích nam?!!
Vì vậy…… đời trước, khi Mạc Thế Hồng cùng Tần Diệc Thịnh vốn là những người chán ghét đồng tính luyến ái thuận miệng đề cập một hai câu đến Mục Thiên Hành, nét mặt có phần ẩn ý nói rằng Mục Thiên Hành hơi biếи ŧɦái……
Thật ra có thể ám chỉ "Mục Thiên Hành có khả năng thích con trai"???
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Mạc Đệ, một ý nghĩ trước đây anh chưa từng nghĩ đến, làm lòng anh bối rối. Theo bản năng, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Nhưng không biết đã qua bao lâu, khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, Mạc Đệ lại từ từ mở mắt.