Chương 8

“Em ......?”

Mạc Đệ cả người có chút đờ đẫn, ngây ngốc nhìn vào Royds và Mục Thiên Hành ở bên giường bệnh, làm như là lần đầu tiên nghe được lời hoàn toàn không giống với những gì mình được "dạy bảo" và giá trị của bản thân, khó mà tiêu hóa.

Mục Thiên Hành nhìn thấy đáy mắt Mạc Đệ hiện lên vẻ bối rối mơ hồ, cau mày lại sâu hơn.

“Đây rõ ràng là lỗi của Mạc Đệ!” Chu Văn Trạch đứng bên liếc Mạc Đệ, khộng nhịn nổi nữa nói: “Mạc Đệ, không phải mày đã hứa với người trong gia đình là hôm nay tới trường công khai xin lỗi Lưu Côi sao? Mày không thấy mình nên thực hiện luôn sao?”

“Nếu mày thực sự không thể đến trường, bọn tao cũng có thể thông cảm, vậy thì chỉ cần ghi âm lại là được.” Không đợi người khác nói gì, Chu Văn Trạch đã rút điện thoại ra khỏi túi, bật chế độ quay video, rồi lại lấy ra từ trong cặp một chai nước, “Ngoài ra, mày phải uống hết chai này sau khi xin lỗi, nếu không thì lòng mày không đủ thành thật.”

Chu Văn Trạch cũng không biết tại sao Ngũ Hàng ca đòi hắn phải đưa rượu khi Mạc Đệ đang xin lỗi, mặc dù xin lỗi bằng việc uống rượu đã trở thành một cách xin lỗi thông thường, nhưng đối với những học sinh như bọn họ thì có hơi kỳ lạ, nhưng đây lại là yêu cầu mà Ngũ Hàng ca liên tục nhắc nhở, hắn nhất định phải giúp anh ta làm được.

"Đay là cái gì?" Mạc Đệ đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nhìn Chu Văn Trạch khó hiểu.

“Là rượu.” Mục Thiên Hành đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp rất có từ tính, vang vọng trong phòng bệnh vắng vẻ, âm thanh hơi vang.

Mạc Đệ nhìn hắn: “Rượu?!”

“Bạn học nhỏ bị thương như thế này thì không thể uống rượu được.” Royda nói với hiệu trưởng Hoàng và chủ nhiệm giáo dục, “Chậc, thằng nhóc này muốn hại người sao?”

"Đương nhiên không, đương nhiên không." Hiệu trưởng Hoàng và giáo viên chủ nhiệm cúi gập người liên tục, cuối cùng trên mặt hiệu trưởng Hoàng mang theo vẻ bực tức, muốn Chu Văn Trạch ra ngoài, "Em về đi, học bài cho tử tế, đừng có sang đây quấy rối!"

"Hiệu trưởng!" Chu Văn Trạch hoàn toàn không thể hiểu nổi, lửa giận càng bùng mạnh, "Hiệu trưởng, chủ nhiệm Lưu, đều do Mạc Đệ sai, hắn ta vốn nên xin lỗi, ngoài ra đây là lời hứa của em ta với người khác, sao có thể..."

"Câm miệng lại! Đi ra ngoài!!!"

Hiệu trưởng Hoàng ra hiệu cho giáo viên chủ nhiệm Lưu Phó Xương nhanh chóng đưa học sinh chỉ biết làm hỏng việc chứ chẳng làm nên trò trống gì kia ra ngoài.

Lưu Phó Xương trong lòng kêu khổ không thôi, gia tộc họ Chu mà Chu Văn Trạch dựa vào có thể coi là hạng hai, ba ở Bắc Kinh, hắn thật sự không muốn đắc tội với vị công tử nhà họ Chu này nhưng lại càng không thể đắc tội với Hiệu trưởng Hoàng cùng thêm hai người kia nên đành nắm lấy cánh tay Chu Văn Trạch kéo người đi ra ngoài.

"Bạn học Chu Văn Trạch, chuyện này..."

Cửa đóng lại, giọng của chủ nhiệm Lưu mỗi lúc một nhỏ hơn, đến khi không còn nghe thấy, hiệu trưởng Hoàng ở bên cạnh lo lắng xoa xoa tay, cười nịnh nọt: “Không ngờ chuyện này lại có nhiều hiểu lầm đến vậy, hiểu lầm thôi mà, nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng tất cả mọi người đều không cố ý, đều quá nóng nảy, thiếu giao tiếp, thiếu...”

"Hiệu trưởng Hoàng." Mục Thiên Hành chỉnh lại ống tay áo, những ngón tay thon dài khỏe mạnh có chút trắng bệch: "Thành thật mà nói, tôi thấy trường quốc tế Hạ Gia rất tốt, nếu không tôi đã không đề xuất sẽ đến đầu tư."

“Đúng, đúng, Hạ Giai của chúng tôi quả là......”

“Nhưng chuyện bạo lực học đường như thế này, tôi hoàn toàn không thể dung thứ được.” Mục Thiên Hành không khách khí cắt ngang Hoàng Lịch Thành, “Hiệu trưởng Hoàng định giải quyết chuyện này thế nào?

“Thế, thế...... thế thì đương nhiên phải phê bình!”

"Phê bình? Phê bình sợ là chưa đủ." Ánh mắt Mục Thiên Hành tối đen, liếc nhìn cửa phòng bệnh, "Tôi nhớ vừa nãy chủ nhiệm Lưu đã nói, nếu phạm sai lầm nghiêm trọng, sẽ bị ghi vào hồ sơ đúng không?"

Mạc Đệ ngước đầu lên một cách rất khẽ.

Hoàng Lịch Thành lòng khẽ động, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng là như vậy."

“Những học sinh gây bạo lực học đường này, cũng như vừa rồi là Chu Văn Trạch, hãy ghi vào hồ sơ là nghiêm trọng, tôi sẽ đầu tư cho Hạ Giai 8000 vạn.” Mục Thiên Hành thản nhiên nói.

“Tám, 8000 vạn?!?”

Ông ta vừa mừng vừa sợ, lúc trước khi bàn nhau chỉ nói 5000 vạn, bây giờ một phát tăng lên 8000 vạn!!!

“Đây chỉ là đợt đầu tiên, sau này tôi sẽ còn tiếp tục đầu tư thêm.” Mục Thiên Hành mỉm cười nhẹ: “Hiệu trưởng Hoàng cảm thấy yêu cầu tôi nhiều không?”

“Không nhiều, không nhiều!”

“Tôi cũng cảm thấy không nhiều, một trường học có nề nếp tốt là điều liên quan chặt chẽ đến việc học và sự phát triển của tất cả học sinh, một vụ bạo lực học đường kinh khủng như vậy, nếu không ngăn chặn và trừng phạt nghiêm khắc thì sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến những học sinh còn lại, thật ra tôi thấy yêu cầu của tôi rất hợp lý, chỉ là để bọn chúng phải nhận những gì chúng nên nhận chịu thôi, hiệu trưởng Hoàng thấy thế nào?”

“Tất nhiên, tất nhiên rồi!” Hiệu trưởng Hoàng trong lòng nhanh chóng lướt qua những học sinh kia, ngoài gia tộc Chu của Chu Văn Trạch ở kinh đô có thể coi là hạng 2, 3 ra, thì mấy tên còn lại đều là những gia tộc nhỏ, ông ta xử lý bọn họ thật sự sẽ không chịu thiệt thòi lớn, huống chi ông ta lại có video giám sát rõ ràng, nếu bọn họ không buông tha, ông ta sẽ công khai.

Những học sinh trong đoạn video giám sát hành động tàn nhẫn và độc ác. Nếu không phơi bày, bọn chúng vẫn có thể hối lộ vào một số trường đại học bình thường, nhưng nếu bị phơi bày... thì có lẽ sẽ thảm lắm. Bị mắng cho te tua là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ không trường đại học nào nhận, danh tiếng cũng hỏng, còn ảnh hưởng đến doanh nghiệp gia đình nữa.

Mạc Đệ nằm trên giường bệnh, nghe Mục Thiên Hành nói ba câu hai lời, giải quyết gọn gàng mọi chuyện.

Sau khi tiễn hiệu trưởng Hoàng và chủ nhiệm Lưu, Mục Thiên Hàng và Royds lại vào phòng bệnh, thì thấy đứa bé trên giường đã ngủ.

“Thằng nhỏ này ngủ mất rồi, tôi còn định nói chuyện với nó.” Royds lấy một chiếc bật lửa từ trong túi ra, rồi nghịch nó giữa các ngón tay.

“Ra ngoài để cậu ấy nghỉ ngơi đi.” Mục Thiên Hành liếc mắt nhìn Mạc Đệ hai lần, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Royda đi theo, cười xấu xa: “Mục Thiên Hành, chiêu này của cậu thật cao tay, tôi nhớ lúc trước cậu đã nói giá đầu tư trong lòng là từ 5000 vạn đến 8000 vạn, bây giờ 8000 vạn này bỏ ra, vừa khiến hiệu trưởng mừng như điên, lại vừa chiếm được trái tim của mỹ nhân, mẹ nó, cậu lợi hại thật, đúng là gian xảo! Ánh mắt của đứa trẻ lúc trước, cứ như nhìn ân nhân cứu mạng vậy!”

"Câm miệng cho tôi."

Mục Thiên Hành nhìn đồng hồ, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi chỉ thúc đẩy một chút thôi, huống chi, đối với bạo lực học đường, tôi không bao giờ muốn và cũng không thể dung thứ."

“Biết biết.” Biết cậu hồi cấp 2 bị bạo lực vì phát triển muộn hơn những đứa bản địa mà phải không?

Royds không dám nói câu tiếp theo, ngược lại nhìn Mục Thiên Hành cao 187 cm mà đăm chiêu phẫn uất, rốt cuộc là sao vậy, sao lên cấp ba lại cao vọt hẳn lên thế này? Hơn nữa, mặc dù hồi cấp hai tên này từng bị bắt nạt, nhưng rất nhanh đã phản công lại, thế là mấy tên đó khóc kêu cha gọi mẹ, thảm hại vô cùng.

Royda thở dài, có những người sinh đã định sẵn là khác biệt với những người bình thường như bọn họ.

“Được rồi, chuyện này tạm thời gác lại đi.” Mục Thiên Hành liếc nhìn thiếu niên đang ngủ say trong phòng bệnh, nói với Royds: “Chúng ta đi xem dự án ngoại ô phía đông.”

***

Sau khi đuổi Chu Văn Trạch ra ngoài, hắn tức đến mức nôn ra máu, nhưng cũng không quên báo cáo cho Mạc Ngũ Hành.

Nghe vậy, Mạc Ngũ Hàng tức thì ném vỡ cái cốc trong tay, “xoảng” một tiếng, chiếc cốc thủy tinh chạm khắc tinh xảo ban đầu liền vỡ tan tành.

“Làm sao thế? Ngũ Hàng?” Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt cười hì hì đi tới, “Dù trời hơi nóng nhưng anh cũng không thể nóng vội được, vẫn còn hơn chục bức ảnh phải chụp mà.”

“Không có gì, tôi đi nghỉ.”

Mạc Ngũ Hàng bực tức châm thuốc, hít một hơi.

Người đàn ông thấy Mạc Ngũ Hàng không muốn trả lời mình, cũng không làm phiền, gọi những người khác cùng ra ngoài.

Mạc Ngũ Hàng mở điện thoại, nhấp vào một phần mềm xã hội ẩn danh nào đó, mười mấy tin nhắn lập tức hiện ra.

“Tôi nói thật, nhưng cậu đừng tùy tiện thử!”

"Tuy nói không nhất định sẽ chết, nhưng vẫn có khả năng sẽ chết!”

“Mấy ngày trước, bệnh viện chúng tôi cũng tiếp nhận một bệnh nhân cấp cứu, nguyên nhân là uống một viên Cephalosporin sau đó uống rượu, kết quả đột nhiên phát bệnh, khi đưa tới đang lên cơn sốc!”

“Cho cậu xem vở ghi chép của tôi -- Cephalosporin khi kết hợp với rượu sẽ tạo ra phản ứng giống như disulfiram trong cơ thể, chẳng hạn như tăng huyết áp, tim đập nhanh, khó thở, trường hợp nghiêm trọng có thể đe dọa đến tính mạng, do đó tuyệt đối không được uống rượu khi sử dụng kháng sinh cephalosporin, tốt nhất nên ngưng uống thuốc một tuần rồi mới uống rượu để tránh xảy ra tai nạn.”

“Cậu ngàn vạn lần đừng vì muốn trốn học mà tìm đường chết nhé!”

“Tuyệt đối không sử dụng thuốc viên cephalosporin khi uống rượu!”

“Không được phép!”

“Tôi muốn khóc, con mẹ nó tại sao tôi lại nói cho cậu nghe chứ!”

"Tôi muốn kéo đen cậu, không bao giờ nói mấy chuyện này với cậu nữa đâu!"

“......”

Mạc Ngũ Hàng cau mày, gõ chữ: "Được rồi, đừng lo nữa, tôi không thành công, sau này cũng không dùng chiêu này nữa, được chứ?"

Bên kia chỉ một giây sau đã trả lời lại:

“Không thành công?! Nghĩa là cậu định làm thật à?!?!?!”

Mạc Ngũ Hàng mới định trả lời thì đột nhiên điện thoại reo.

“Alo?”

“Không xong rồi! Ngũ ca! Không xong rồi!” Đối diện truyền đến giọng nói vừa sợ hãi vừa khóc của Mạc Lưu Côi.

"Sao vậy?! Lưu Côi đừng vội, có chuyện gì xảy ra?!"

"Cha em, cha em vừa uống rượu thì đột nhiên ngất xỉu, lên cơn sốc, phải đưa đi cấp cứu! Em sợ quá, Ngũ ca.... Em sợ..." Mạc Lưu Côi giọng đứt quãng, "Em vừa nhận dược điện thoại của mẹ, bảo cha có thể nguy hiểm đến tính mạng, phải làm sao, phải làm sao đây Ngũ ca, phải làm sao!!!"

Mạc Ngũ Hàng không hiểu sao tim đột nhiên hẫng một nhịp, nhưng nhanh chóng đè nén sự suy đoán mơ hồ đó xuống, nói: "Đừng lo, Tiểu Côi đừng lo, bác ba chắc chắn sẽ không sao đâu, bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay!"

........

Trong khi đang đàm phán hợp đồng quan trọng với một doanh nghiệp nhà nước, Mạc Thế Hồng bỗng nhiên bị ngộ độc, nôn thốc nôn tháo, mặt đỏ tía tai, khó thở, lát sau ngã gục xuống vũng nôn trên sàn, gần như ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Trùng hợp chính là, lại đưa vào cùng một bệnh viện với Mạc Đệ.

Tuy nhiên lúc này Mạc Đệ chẳng hề hay biết chuyện này, người đáng lẽ đang ngủ say thì hắn lại từ từ mở mắt ra.

Sau khi xác định Mục Thiên Hành cùng người bạn nước ngoài đã rời đi, anh mới nửa ngửa đầu, định xem chiếc ba lô lớn của mình đã được đặt ở đâu thì vết thương trên đầu và cổ khiến cậu phải "hự" một tiếng, hành động liền khựng lại.

Có vẻ như lần này anh đã đi quá xa, lần tới nếu có thể thì đừng dùng những chiến thuật như thế nữa, mặc dù cuộc bạo lực học đường lần này mà anh gặp phải so với kiếp trước thì chưa thấm vào đâu, nhưng cơn đau này đối với một người đã trải qua đủ loại bạo lực đánh đập thậm chí là tra tấn bằng thuốc như anh thì thực sự chẳng là gì, nhưng hương vị này, anh cũng không muốn nếm lại một lần nào nữa.

Mạc Đệ thấy ba lô của mình được đặt ở đầu giường thì nghiến răng ngồi dậy, dùng tay không truyền dịch, túm lấy quai ba lô kéo lên giường.

Anh nhanh chóng lấy máy tính trong đó, đóng trang đen có mật mã dày đặc trên màn hình và lần lượt đóng những trang màu xanh còn lại.

Đúng lúc này, 220 màn hình giám sát trong phòng giám sát của trường Hạ Gia đột nhiên trở lại bình thường. Mấy nhân viên an ninh và giáo viên trực phòng giám sát nhìn nhau không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tiếp theo, Mạc Đệ lưu đoạn băng giám sát vừa copy được vào trong tệp bí mật của mình rồi mở trang web mạng xã hội lớn nhất của Trung Quốc.

Mạng truyền thông Trung hoa.

Mạc Đệ nhìn một lúc vào những hot search trên trang, thu nhỏ cửa sổ, mở một trang lạ, gõ một loạt mã, rồi lấy tai nghe trong túi ra, đeo vào.

Một cuộc trò chuyện ngoài dự liệu của anh bất ngờ truyền vào tai qua tai nghe.