Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Pháo Hôi Truyện Sủng Hào Môn Trọng Sinh

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Đệ cảm nhận được chính mình mắc kẹt trong một vòng tay vô cùng rộng lớn rắn chắc. Sức ấm nhè nhẹ toả ra từ l*иg ngực ấm áp kia, bao bọc lấy anh, loại cảm giác xa lạ dị thường này khiến anh muốn vùng vẫy thoát ra ngay lập tức.

Nhưng nghĩ đến kế hoạch, Mạc Đệ đành cố kiềm chế.

Hiệu trưởng Hoàng và chủ nhiệm đã đi theo vào tận bệnh viện, thấy Mạc Đệ làm xong các hạng mục kiểm tra, nhận được kết quả bị trật chân phải, nhiều chỗ bị bầm tím, chấn động não nhẹ, cần nằm viện theo dõi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may còn không có vấn đề gì lớn.

Hiệu trưởng Hoàng không muốn mất đi khoản đầu tư lớn mà trường ông đang theo đuổi, muốn nhanh chóng giải quyết vụ việc này, ông hỏi thẳng học sinh đang nằm trên giường bệnh, hiện tại đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu là Mạc Đệ: "Em học sinh này, vụ ẩu đả này rất nghiêm trọng, chúng tôi cần tìm hiểu rõ sự tình, hai em vì chuyện gì mà xô xát?"

Hắn không tin là bắt nạt từ một cây làm chẳng lên non, nam sinh này hắn cũng nhận ra, là thiếu gia nhà họ Mạc, nghe nói danh tiếng không tốt, bản thân Mạc Đệ chắc chắn có vấn đề, sau khi hỏi ra chắc có thể lấy lại được chút ấn tượng của giám đốc Mục, rốt cuộc thì lỗi tại cả hai bên, không thể nào tính là bắt nạt học đường nghiêm trọng được, chỉ có thể coi là "xích mích".

Hơn nữa, trường quốc tế Hạ Gia của họ nề nếp rất tốt, căn bản chưa từng xảy ra vụ bạo lực học đường nào, nên Mạc Đệ này chắc chắn cũng không làm chuyện gì tốt, nếu không thì sao mấy học sinh kia lại không bạo lực với người khác mà lại bạo lực với nó?

Mạc Đệ mở to đôi mắt sưng húp, liếc nhìn hiệu trưởng Hoàng, chủ nhiệm lớp Lưu, còn có Mục Thiên Hành và một người nước ngoài đang đứng bên cạnh giường, hoảng sợ rụt người lại, không nói gì.

Hiệu trưởng Hoàng liếc nhìn phản ứng của Mạc Đệ thì càng thấy suy nghĩ vừa rồi của mình không sai, không khỏi càng thêm tự tin.

"Em học sinh này, em không nói thì làm sao giáo viên điều tra rõ tình hình được, vì sao các bạn đánh em, em phải nói cho tôi biết, nếu không thì tôi chỉ còn biết hỏi mấy bạn học sinh kia thôi."

“Em......bởi vì......bởi vì lỗi tại emi.” Mạc Đệ nói như hiệu trưởng Hoàng dự liệu, vội vàng mở miệng, mà lời nói ra cũng khiến Hiệu trưởng Hoàng trong lòng vui mừng.

Quả nhiên, hắn đã nói mà, Mặc Đệ này bị đánh chắc chắn là do nó!

Thấy Mạc Đệ có vẻ do quá xấu hổ và sợ hãi nên không dám lên tiếng, hiệu trưởng Hoàng cũng không định hỏi lại nữa, quay đầu nói với Mục Thiên Hành sắc mặt vẫn không mấy tốt lành: "Giám đốc Mục, cũng thấy rồi đấy, thực ra đây không thể coi là một vụ bạo lực học đường, không khí trường chúng tôi từ trước đến này vẫn rất tốt, lần này chỉ là xích mích giữa các học sinh, hơn nữa là học sinh này sai trước, học sinh bị chọc tức lại nóng tính nên mới nhất thời dùng cách không phù hợp... Tất nhiên, chúng tôi tuyệt đối không cho phép học sinh dùng cách bạo lực như vậy để đánh trả!"

Hiệu trưởng Hoàng vừa nói vừa cười lấy lòng: "Dù có lý do gì, có bực tức thế nào đi chăng nữa, cũng không thể dùng biện pháp cực đoan như vậy để giải quyết vấn đề, chúng tôi sẽ không dung túng cho hành vi này, sẽ tiến hành phê bình trong cuộc họp toàn trường vào thứ hai..."

"Hiệu trưởng Hoàng, tôi thấy bây giờ nói những lời này vẫn còn hơi sớm." Mục Thiên Hàng nhẹ nhàng giơ tay, cắt ngang lời hiệu trưởng Hoàng, chỉ lặng lẽ nhìn Mạc Đệ nói: "Em đã phạm phải lỗi lầm gì?"

Đó không phải là những cuộc ẩu đả bình thường, ngoài việc tạt nước bẩn, đấm đá, thậm chí một số học sinh còn túm tóc cả đứa trẻ và đập đầu vào bồn hoa, dùng chân đạp vào mặt, đây sao có thể là xích mích bình thường giữa học sinh không?

Hiệu trưởng Hoàng hết lần này đến lần khác bi chỉ trích, sắc mặt có chút không thoải mái.

“Bởi vì, bởi vì…” Mạc Đệ nắm chặt lấy chăn, mở to mắt, làm như không thốt nên lời.

Nhưng chủ nhiệm Lưu bên cạnh lại đột nhiên xen vào rồi nói với giọng nghiêm khắc: "Em Mạc Đệ, em đã làm chuyện gì khiến các bạn khác tức giận đến vậy? Bây giờ em hãy nói ra, các thầy cô sẽ không làm gì em đâu, chỉ muốn điều tra rõ ràng sự việc này thôi, nhưng nếu các bạn tiết lộ em đã làm những chuyện xấu xa cỡ nào thì sẽ phải ghi vào hồ sơ đấy!"

Một khi bị ghi vào hồ sơ thì đừng nghĩ tới việc được vào trường đại học nào tốt, trong nước cũng như ngoài nước. Ông vốn dĩ đã lo mấy học sinh đánh đập Mạc Đệ kia sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ vì vụ bạo lực học đường lần này, dù sao trong số đó có vài vị là thiếu gia thế gia, cũng không ít lần cho ông chỗ tốt để nhờ ông quan tâm, ông sao có thể nhìn hồ sơ mấy người kia bị ghi một nét nghiêm trọng như vậy được!

Cũng may Mạc Đệ này chính là một quả trứng có vết nứt, nếu dọa dùng hồ sơ ra thì có lẽ nó cũng chẳng đòi xử phạt mấy đứa học sinh đó, bởi vì học sinh này cũng chẳng “trong sạch” gì, như vậy thì giải quyết việc này dễ dàng hơn.

Vì thế mà Mạc Đệ sợ run, thân thể nằm trong chăn khẽ run, giọng nói nơm cớp lo sợ: "Em nói! Là là bởi vì em hại chị gái của mình té xỉu."

“Cái gì?!”

Chủ nhiệm Lưu hoàn toàn không ngờ đến lý do lại thế này, nhất thời ngẩn ra, chị gái của Mạc Đệ, Mạc Lưu Côi, là báu vật mà bốn thế hệ dòng họ Mạc nâng niu, cũng là thiên kim nhà họ Mạc được chú ý và yêu thích nhất cả Bắc Kinh, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, không ngờ Mạc Đệ này lại khiến chị mình ngất xỉu ư?!

“Em đã làm chuyện gì?!?!”

"Em.... em trước đó đã uống đồ uống chị gái đưa, bị dị ứng nghiêm trọng đến nỗi phải nhập viện cấp cứu, trước khi lên xe cứu thương, em có hỏi chị mình rằng có phải không biết em dị ứng ca cao hay không, sau đó chị ấy vì quá đau lòng nên khóc ngất đi mất." Mạc Đệ cúi gằm mặt xuống, thậm chí không dám ngẩng lên: "Thầy ơi, em biết em sai rồi, thực sự, em thực sự biết mình sai rồi, em không nên hại chị gái mình ngất xỉu, còn phải nhập viện nữa."

"Cha mẹ, anh trai và các bạn cùng lớp đều rất tức giận. Mọi người đều biết chị gái luôn rất quan tâm đến em, em cũng biết, em đã sai rất nhiều, nhưng em thực sự không cố tình bôi nhọ hay biết bên trong có cacao mà cố tình uống, chỉ để hãm hại chị gái của em, em thực sự không có! Nhưng mọi người đều không tin, vì..."

“Mày đang mất trí sao!”

Một giọng nói bất ngờ chen ngang, cánh cửa bị đẩy bật ra, đập mạnh vào tường, phát ra tiếng “rầm!”.

“Chào hiệu trưởng, thầy Lưu.” Không biết từ lúc nào Chu Văn Trạch đã tới, thở hổn hển, nhìn Mạc Đệ với vẻ khinh bỉ tức giận, “May mà tao tranh thủ giờ trưa tan học chạy đến đây, chứ không thì không biết mày định vu oan cho người ta thế nào nữa!”

“Hiệu trưởng, thầy Lưu, chuyện thế nào em rõ hết, em là người ngoài nên nói khá hơn”. Chu Văn Trạch quay sang nhìn hiệu trưởng Hoàng và chủ nhiệm đang ở bên cạnh, không thèm nhìn tới hai người đàn ông mà hắn chưa từng gặp cũng không có thiện cảm.

"Em là bạn tốt của Mạc Đệ, theo lý thuyết có thể sẽ thiên vị Mạc Đệ, nhưng em thật sự không có cách nào vứt đi lương tâm đổi trắng thay đen. Chị của Mạc Đệ... Lưu, Mạc Lưu Côi vẫn luôn rất quan tâm Mạc Đệ, không, phải nói là vô cùng vô cùng quan tâm, đối với Mạc Đệ vô cùng tốt, nhưng mà Mạc Đệ ngày thường luôn nói xấu Mạc Lưu Côi, lần này càng là sau khi Lưu Côi tốt bụng cho hắn đồ uống, bởi vì dị ứng có một chút lợi hại..., Hắn liền nói một số lời kỳ quái ác ý bôi đen Lưu Côi, ý đồ khiến mọi người hiểu lầm Lưu Côi, hơn nữa ly đồ uống kia có thể ngửi ra được mùi ca cao, hắn lại cố ý uống, còn giả bộ như sắp chết, thật sự là ghê tởm đến cực điểm, hắn vì hãm hại bôi đen Lưu Côi có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, mà Lưu Côi vẫn đối xử rất tốt với hắn, lần này mọi người cũng quá tức giận, cho nên mới cảnh cáo hắn một chút, hy vọng các giáo viên có thể..."

"Khoan đã." Mục Thiên Hàng bỗng cắt ngang lời Chu Văn Trạch, liếc nhìn Mạc Đệ đang cúi đầu không dám ngẩng lên, lạnh giọng nói: "Cậu nói đây chỉ là bị cảnh cáo nhẹ nhàng thôi sao?"

Chu Văn Trạch không biết người đàn ông lạ kia là ai, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên của người này và một luồng khí thế nghiêm nghị bất giác lan ra khiến hắn đứng hình trong chốc lát, nhất thời không thốt nên lời.

Bên cạnh là Royds, gã ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, xen vào nói: "Đúng vậy, nếu mà nói đứa nhỏ này bị đấm đá, tạt chất bẩn, túm tóc đập đầu vào bồn hoa, đạp thẳng vào mặt,... chẳng qua là một cảnh cáo nhỏ thôi, tôi rất nghi ngờ về độ tin cậy của những lời nói này, thế thì nói cậu ấy chỉ là bị dị ứng hơi nặng, chắc là chỉ hơi nặng đến mức sắp chết thôi nhỉ! Nếu không thì cũng chẳng cần cấp cứu làm gì."

Royds nói rồi lại nhìn về phía Mạc Đệ: "Tôi phải nói này nhóc con à...... Cậu bị tẩy não rồi à, vậy mà lại thấy mình mắc lỗi lớn vậy? Đừng có nói rằng khi đó cậu sắp chết rồi, chị cậu khóc đến ngất đi, còn có câu nói của cậu thì có vấn đề gì cơ chứ? Xin hỏi là có vấn đề gì nào?! Nói thật tôi bị dị ứng đậu phộng, cũng không đến nỗi chết được, chỉ là ăn vào là bị sưng thôi, bố mẹ và bạn bè tôi đều biết, nếu như họ đưa đậu phộng cho tôi ăn, dù là vô thức thì tôi cũng phải hỏi một câu là có quên rằng tôi bị dị ứng đậu phộng không? Đây vốn không phải là câu hỏi nghiêm trọng gì cả, chỉ là một câu hỏi theo bản năng thôi, có gì lạ, kiêng kỵ hay thâm độc gì ở đây nào?!!!! Đến mức phải khóc ngất đi cơ?!!!"

Royds nói đến đây, bỗng cười khẩy một tiếng, nói ẩn ý: "Nói thật, tôi rất nghi cái cô Côi gì kia có phải là... Chột dạ không, nên mới vì một câu nói bình thường như thế này mà kích động quá mức, bởi vì từ đầu đến cuối cô ta đâu có quan tâm thật sự, bằng không cũng không đến nỗi không biết cả người thân của mình ăn gì mà chết..."

“Câm miệng, ngươi đang nói nhảm cái gì!” Chu Văn Trạch nghe thấy lời đó không khỏi nổi trận lôi đình, lời nói không kiêng nể: “Mày là cái thá gì mà dám vu khống Lưu Côi?”

"Bạn học Chu Văn Trạch! Em không được phép nói như vậy!" Hiệu trưởng Hoàng vội vàng lên tiếng quở trách, lúc liếc thấy Mục Thiên Hành mặt vẫn lạnh tanh không nói một lời lại hơi cau mày, ông ta liền đổ mồ hôi lạnh cả người.

"Không sao không sao, tôi độ lượng thế mà."

Royds chỉ vung tay tùy ý: "Tôi vừa nói đến đâu rồi nhỉ, ồ đúng rồi, nói đến chết thì không phải là dị ứng bình thường, mà là mức độ sẽ chết cơ! Những người thực sự quan tâm đến đứa trẻ này sẽ không biết điều này sao? Thật nực cười, theo tôi thì, câu nói bình thường nhất lại vô tình chỉ ra sự thật mới đúng, sao lại thành bôi nhọ được, còn bị bóp méo thành cố ý hãm hại? Thậm chí còn bị các người cùng nhau tấn công, bị bạo lực học đường, lũ các người thật sự rất có vấn đề, hơn nữa không chỉ có vấn đề..."

Royds cười lạnh nhìn Chu Văn Trạch một cái: "Bôi trắng xóa đen, chửi mắng, bạo lực với đứa trẻ này, đúng là vô lương tâm."

"Mày...!" Chu Văn Trạch tức giận nhìn chằm chằm vào Royds, "Mày mới là kẻ đổi trắng thay đen, thật là vô liêm sỉ!!!"

"Này nhóc con, muốn đấu với tôi à..."

“Royds.” Mục Thiên Hành đột nhiên lên tiếng, trầm ngâm liếc Royds một cái, Royds bĩu môi, không nói gì.

“Hiệu trưởng Hoàng.” Mục Thiên Hành nhìn về hai người đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng hơi khép lại: “Chuyện này ông hẳn cũng đã biết, ông thấy nên xử lý như thế nào?”

“Đây......”

Hiệu trưởng Hoàng bụng dạ sôi sục, lưng đầy mồ hôi, vô thức nhìn về phía Mặc Đệ - người chỉ đứng bên cạnh làm nền lúc này - "Mặc Đệ, em định giải quyết chuyện này thế nào đây?!"
« Chương TrướcChương Tiếp »