Chương 6

Một số người trên đường đã nhìn thấy Mạc Đệ; nhóm đầu tiên nhanh chóng loan tin, nhóm sau lao vào đối đầu với Mạc Đệ.

"A, đây không phải học sinh Mạc Đệ kẻ không biết xấu hổ tâm cơ nhất trường chúng ta sao, sao lại trở về trường học rồi." Một học sinh nam cao to lực lưỡng tiến lại gần, cánh tay chĩa thẳng vào Mạc Đệ đập một cái mạnh, khiến Mạc Đệ lùi lại ba bước.

Có vài người đứng bên cạnh cũng cười ha hả, nói: "Triệu Quốc Thần, mày nói sai rồi, rõ ràng là Mạc Đệ mới là kẻ đê tiện bạch nhãn lang nhất đúng không?!"

“Còn nữa, còn là đứa giả tạo hay áp đặt đạo đức nhất!” Một nam sinh vệ sinh vừa quăng cây lau nhà, nước bẩn trên cây lau nhà lập tức văng tung tóe khắp mặt và người Mạc Đệ, cười khẩy chế giễu: “Ôi, xin lỗi xin lỗi, chắc cậu sẽ không bị dị ứng với nước bẩn đâu nhỉ, sẽ không chết đâu nhỉ.”

Xung quanh vang lên những trận cười quái dị.

Mạc Đệ đứng im tại chỗ, lấy tay quệt sạch nước bẩn và bùn đất trên mặt, mái tóc dính bết vì nước bẩn lấm lem, lại nhỏ xuống mấy giọt nước bẩn, dính vào mặt.

Anh nhướng mắt nhìn những người này một lượt, bao gồm cả đám người đứng quanh đang hả hê xem kịch vui.

“Sao, nhìn gì mà nhìn!”

Triệu Quốc Thần lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt người trước mặt có ánh nhìn vô hồn lãnh đạm đến vậy, trong lòng bất giác giật mình, rồi lại càng tức giận hơn, trực tiếp đấm một cú vào vai Mạc Đệ, "Sao thế, muốn đánh nhau à?!"

Mạc Đệ bị đập lảo đảo một cái, cái cặp nặng trĩu kéo cho anh loạng choạng, kết quả là còn chưa kịp đứng vững, thì đùi bị một cú đá từ phía sau bất ngờ giáng tới, ngã sõng soài xuống đất, cái trán đập mạnh vào bồn hoa màu trắng, trong nháy mắt đau đớn như có búa đập vào đầu!

"Mẹ kiếp, dám bôi đen tính kế nữ thần của tao à?! Mày là cái thá gì!"

Người đạp Mạc Đệ từ phía sau không cho Mộ Địch có cơ hội thở dốc, lại đạp thêm một cú nữa, "Mẹ mày còn dám quay về thật à, đồ rác rưởi mày không đi chết đi!"

“A――” Mạc Đệ kêu lên đau đớn, đưa tay lên sờ trán mình, thấy một chất lỏng ấm áp và dính dính.

"Chủng Đạo Khang?" Triệu Quốc Thần nhìn nam sinh đạp dữ dội Mặc Đệ, ngẩn ra rồi vội nói: "Cậu đá cậu ta ở đây làm gì, lát nữa bị nữ thần nhìn thấy biết làm sao?"

"Nữ thần đã trở lại lớp học rồi? Cậu nghĩ ai cũng giống cậu, chẳng biết gì về tin tức sao?!" Chủng Đạo Khang ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của Mạc Đễ, mạnh mẽ kéo lên, để lộ khuôn mặt vừa bẩn vừa dính máu của Mạc Đệ: "Mày có biết mình sai ở đâu không?!"

“Tôi......” Mặc Đệ đau đến thở không ra hơi, làn da vốn rất trắng gần như tái đến mức trong suốt, "Chị tôi sẽ không tha cho cậu đâu..."

"Mày nói cái gì?!" Chủng Đạo Khang không ngờ Mạc Đệ lại dám uy hϊếp mình, lập tức nổi trận lôi đình, túm lấy tóc Mạc Đệ đập mạnh đầu anh xuống bồn hoa!

"Mày nói lại tao nghe coi?!! Mày mặt dày mày còn dám doạ tao, định đi mách với Lưu Côi sao?!! Mày không biết xấu hổ đến thế là cùng!!!"

“A――!!!” Đầu Mạc Đệ bị đập mạnh xuống bồn hoa, lập tức trước mắt tối sầm, não như bị ném xuống đất thành đậu phụ, đau đến mức gần như run rẩy, anh nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn không lập tức phế bỏ tay chân của Chủng Đạo Khang, Triệu Quốc Thần và những người khác, mở đôi mắt hơi không mở ra được nhìn Chủng Đạo Khang: “Cậu..... Cậu đây là phạm pháp!”

“Xì――Tao phạm pháp sao?! Tao đây là thay trời hành đạo!”

Chủng Đạo Khang dùng mu bàn chân đá thật mạnh vào đầu Mạc Đệ.

“Được rồi được rồi, đừng đánh chết người.” Lúc này lại có mấy người đi tới, một nam sinh cố ý giả vờ giẫm lên chân Mạc Đệ, mấy nữ sinh khinh thường nhổ mấy bãi nước bọt về phía Mạc Đệ, “Thật ghê tởm, vừa nhát gan vừa xấu xa, nghe nói cậu ta còn mắng cả học trưởng Chu Văn Trạch nữa.”

Chủng Đạo Khang không thích Chu Văn Trạch, một trong những tình địch mạnh mẽ của hắn, chỉ phẫn uất nói, "Thật đáng tiếc khi nữ thần quá tốt bụng, bị hại như vậy cũng có thể không trách hắn ta!"

“Đúng đấy.” Một nam sinh đang cầm bóng rổ trên tay ở gần đó đi đến, “Sao cậu ta không chết vì dị ứng nhỉ?” Vừa nói hắn vừa nhe răng cười, muốn học bộ dáng đá người của Chủng Đạo Khang rồi đá vào người Mạc Đệ.

Nhưng đột nhiên, một tiếng quát tháo vang lên, cắt ngang hành động của hắn.

Các người làm gì thế?! Những người bên kia bồn hoa phía Đông đang làm gì vậy?!

“Chết tiệt! Người đến rồi, mau đi mau đi!”

Cả đám người Chủng Đạo Khang bỏ chạy ngay, khoảng mười mấy người đứng xem chụp ảnh xung quanh cũng chạy tán loạn.

Bàn tay nắm chặt của Mạc Đệ bỗng thả lỏng, nằm sóng soài trên mặt đất, thở hổn hển như vừa thoát khỏi tai nạn chết người.

Anh cố nhúc nhích mí mắt đang dính chặt lại vì nước bẩn và máu, che giấu vẻ tàn nhẫn thoáng hiện và tiếng cười nhạt.

Anh đã đặt cược thành công.

Hai nhân viên bảo vệ vội vàng cúp điện thoại, hấp tấp chạy tới, muốn đỡ Mạc Đệ dậy.

"Bạn học này, không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?"

“Hiệu trưởng Hoàng, tôi cho rằng chuyện này căn bản không cần hỏi, đúng không?” Trong phòng giám sát của trường, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh.

"Vâng... vâng, đúng là nên gọi luôn xe cứu thương."

Người đàn ông trung niên vội vàng xấu hổ đáp lại, thầm bực mấy thằng học sinh ngu ngốc kia đúng lúc này lại gây chuyện, cũng bực mình chương trình giám sát công nghệ cao này, vậy mà lại hỏng được, mấy trăm hình ảnh mà gần một nửa đều cắt vào bồn hoa gây chuyện kia, thật khiến người ta không muốn ngó lơ cũng không được!

“Giám đốc Mục, chuyện này thật sự là quá bất ngờ, ngày thường học sinh trường chúng tôi tuyệt đối không có chuyện này, trường Hạ Gia chúng ta có nề nếp rất tốt, học sinh tốt nghiệp trước đây cũng gần như đều trở thành tinh anh xuất chúng của các ngành nghề, chuyện hôm nay xảy ra chắc chắn có nguyên nhân, chúng ta sẽ..."

"Hiệu trưởng Hoàng, tôi nghĩ thời điểm này nên đến xem nam sinh kia trước đã, còn nguyên nhân vụ bạo lực học đường này, bây giờ tôi không đặc biệt muốn tìm hiểu."

Mục Thiên Hành mắt lạnh như băng, cắt ngang hiệu trưởng Hoàng đang nói liên hồi, xoay người sải bước đi ra ngoài, anh chàng Royds đứng bên cạnh vội vàng đuổi theo.

Hiệu trưởng Hoàng liên tục lau mồ hôi, muốn đi theo nhưng lại không dám, vị giám đốc Mục này luôn ôn hòa, tươi cười, không hề ra vẻ, rất hài hước, khiến người ta như tắm gió xuân, sao giờ mặt sầm lại, khí thế lạnh lẽo khủng khϊếp khiến người ta không dám đến gần!

Lão chà bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy vụ đầu tư này tuyệt đối không thể bị phá hỏng vì vậy vội vàng chạy theo.

Mộ Đệ kéo dài mấy phút cho bảo an, chờ đến khi y mở mắt, mí mắt nặng trĩu sắp không mở nổi, cuối cùng cũng thấy bóng người đàn ông cao lớn bước tới ngược sáng, sợi dây sâu thẳm nhất trong đáy lòng khẽ lay động.

“Cậu bạn nhỏ này, cậu ổn chứ?” Mục Thiên Hành đến trước mặt Mạc Đệ, khẽ cúi người.

“Tôi......” Mạc Đệ trong mắt tràn đầy vẻ mặt Mục Thiên Hành, giọng nói khàn khàn đến không nói nên lời, “đau đầu quá......”

“Có thể đứng lên không?”

Mục Thiên Hành cau mày nhìn thiếu niên dính đầy bùn đất bẩn trước mắt, mặt đầy vết bầm tím. Hắn đã nhận ra đứa nhỏ này chính là người mình nhìn thấy trên đường lần trước. Khí đó thiếu niên tựa như một bức thủy mặc kiều diễm tao nhã lại bị bắt nạt, đánh đập nghiêm trọng như thế, cả người dơ bẩn, quả thực khiến cho người ta không thể nào thoải mái.

Nghe vậy, Mạc Đệ cố gắng đứng lên thì đầu đột nhiên choáng váng, cơ thể lảo đảo.

“Thôi, tôi đưa ra xe.” Mục Thiên Hành thấy vậy, dứt khoát đưa tay dài ra, bế Mạc Đệ lên, liếc nhìn hiệu trưởng Hoàng vội vàng chạy tới phía sau: “Đưa đứa nhỏ này đi bệnh viện trước.”