Chương 5

Rót xong cà phê, Mạc Ngũ Hàng nghĩ đến chuyện tối nay sắp xảy ra, đáy mắt không khỏi lộ ra chút cười lạnh và thoải mái, phòng ngừa bất trắc, hắn lại rót đầy cà phê vào những cốc khác.

"Ngũ đệ?" Mạc Tư Lãng nói xong đi xuống lầu, thấy Mạc Ngũ Hàng đang ngồi ở đại sảnh, ngạc nhiên mà cười: "Sao vậy, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây, sao lại dậy sớm như vậy?"

“Tứ ca.” Mạc Ngũ Hàng trên mặt hiện lên chút lúng túng, tuy rằng đúng tình hợp lý nhưng hắn lại không muốn người ta biết mình đã động tay động chân vào ly cà phê này.

"Tứ ca, buổi sáng ở trường có sự kiện nên em còn phải về phòng tạo kiểu tóc, tạm thời không nói chuyện với anh nữa."

Mạc Tư Lãng nhìn bóng lưng Mạc Ngũ Hành rời đi, trầm ngâm một lát, quay người đi lên lầu.

Bà Lưu bận rộn trong bếp cả buổi sáng, thấy bữa sáng đã gần xong, cũng sắp đến giờ ăn sáng cố định của nhà họ Mạc, liền chỉ đạo những người trong bếp trước tiên bưng thức ăn như súp nước lên bàn ăn.

Kết quả nhìn thấy trên bàn hai dãy cà phê đã rót sẵn, bà Lưu tức không chịu được, giọng nói lập tức cất cao: “Hoàng Á, Hoàng Á! Hoàng Á đâu?!”

"Chị Lưu, em, em ở đây, sao vậy?" Hoàng Á vội chạy ra từ bếp, tay run run cầm một chiếc giẻ lau.

"Ai cho phép cô rót cà phê thế? Cà phê sắp nguội rồi!" Bà Lưu cầm bình cà phê trên bàn lên, "Mới đến đây có mấy ngày mà đã tự ý quyết định, từ bây giờ mọi hành động của cô đều phải nghe theo tôi biết không?!"

"Xin, xin lỗi! Chị Lưu, không phải em rót, là Ngũ thiếu gia muốn uống cà phê, còn mang bộ tách này tương ứng với thứ hạng của các thiếu gia tiểu thư, dặn em để lại bình cà phê, em liền..."

"Liền cái gì liền, cô câm miệng cho tôi! Cà phê sắp nguội rồi, bây giờ xay cà phê thì không kịp nữa đâu, các người bê cà phê vào bếp đi."

Thím Lưu liếc nhìn Hoàng Á, căn bản không thèm để ý đến cô ta, đi tới lấy tách cà phê ngũ thiếu gia có thể đã uống rồi đổ đi, ra lệnh cho đám người hầu nhanh chóng mang những tách cà phê chưa động đến đem về bếp, đổ vào chiếc nồi pha cà phê đặt riêng để đun nóng.

***

Lúc Mạc Đệ xuống lầu ngoại trừ Mạc Nhĩ Khiêm, Mạc Tán Tri không ở trong nước và Mục Ngũ Hàng vẫn chưa đến thì những người còn lại đã tập trung đông đủ cả.

"Ngươi xem ngươi giống cái bộ dáng gì! Lề mề cái gì?!"

Mạc Thế Hồng vừa nhìn thấy đứa con trai từ lúc chào đời đã khiến ông vô cùng ghê tởm, liền tức điên người.

“Được rồi, được rồi, Thế Hồng đừng giận nữa, ông vừa lên tiếng đã làm con gái chúng ta sợ rồi.” Nguyễn Thanh Đan trách móc liếc nhìn, múc cho Mạc Lưu Côi một thìa cháo cá tuyết đậu phụ thanh đạm, “Con gái ngoan, nếm thử xem nào.”

“Cảm ơn mẹ.” Mạc Lưu Côi ánh mắt cong cong, gắp cho Nguyễn Thanh Đan một miếng thịt ức gà, lại gắp cho Mạc Thế Hồng một đũa cá bạc nhỏ, “Cha, ăn cơm đi, đừng nói Tiểu Đệ nữa.”

"Vẫn là con gái cưng của cha ngoan nhất, không giống như một số kẻ vô lương tâm."

"Được rồi." Mạc lão gia ngồi ở vị trí chủ tọa từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào bỗng ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Mạc Đệ rồi nói: "Hôm nay ngươi trở lại trường, việc quan trọng nhất là phải công khai xin lỗi Tiểu Côi, hiểu chưa?"

“Biết.” Mạc Đệ hơi cúi đầu.

"Được rồi, đừng có giở trò gì khác, nếu không xin lỗi hoặc xin lỗi không tử tế thì đừng mong quay lại nữa, nhà họ Mạc chúng ta không nuôi nổi loại lòng lan dạ sói vong ơn bội nghĩa, tính kế hại người thân."

(sói mắt trắng: chỉ kẻ vong ơn phụ nghĩa)

Mạc Đệ cúi đầu ngồi cứng đờ trên ghế, cốc cà phê trên tay đang tỏa mùi hương hấp dẫn.

Mạc Ngũ Hàng vội vã chạy từ cầu thang góc sảnh xuống, tóc được chải chuốt cẩn thận xịt bằng keo, cười rạng rỡ: "Lại đến muộn, mọi người đều dùng bữa rồi à?"

“Nhanh lại đây nào, nhanh nào.” Nhị bá mẫu nhìn đứa con trai cao lớn điển trai của mình đầy hãnh diện, thấy quầng thâm trên mắt thì ân cần bảo: “Tiểu Hàng à, dạo này con mệt quá rồi phải không, sắc mặt con dạo này không tốt lắm.”

(Nhị bá mẫu: Dì hai)

"Không, mẹ, con vẫn khoẻ mà."

"Ngũ ca, anh có quầng thâm mắt kìa!" Mạc Lưu Côi cười tinh nghịch, "Trông như gấu trúc ấy."

"Ngay cả Tiểu Côi cũng chế giễu anh, anh không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa!" Mạc Ngũ Hàng than thở thảm thương.

“Ai nha, ngũ ca đừng buồn, em có kem dưỡng mắt chuyên trị quầng thâm mắt trong phòng, lát nữa em lấy cho anh một cái, đảm bảo hiệu quả.”

“Ồ thế thì tốt quá, cảm ơn Tiểu Côi, quả là em gái mà Ngũ ca thương nhất! Ngũ ca có lấy được cũng chẳng nỡ dùng.”

“Hahahaha......” Ai nấy trên bàn đều cười.

Mặc Đệ cảm nhận được bầu không khí vui vẻ, ấm áp và tình cảm thân thiết của Mạc gia, khóe môi hơi nhếch lên, cũng mỉm cười một cách khó nhận ra.

Ăn sáng xong, có xe chuyên chở đưa rước thế hệ cháu nhà họ Mạc đi học, còn Mạc Đệ thì đương nhiên không thể đi cùng một xe với Mạc Lưu Côi.

Tài xế thấy Mạc Đệ không chỉ mang theo cặp sách mà còn mang theo cả một cái ba lô to, nhíu mày: "Tiểu thiếu gia cậu mang nhiều đồ như thế để làm gì?"

“Để xin lỗi”. Mạc Đệ nhỏ giọng nói.

Tài xế không nói gì nữa, nhấn mạnh cần ga, đối với tiểu thiếu gia không được sủng ái lại khiến người ta chán ghét này, hắn nửa điểm không thích, nhất là khi biết tiểu thiếu gia này lại còn dám oán hận đại tiểu thư lương thiện lại thông minh, hắn lại càng căm ghét từ tận đáy lòng.

Nhưng mà giờ tiểu thiếu gia này còn biết xin lỗi tử tế, còn cố ý chuẩn bị nhiều thứ thế này, xem ra vẫn còn chút cứu vãn, chưa hoàn toàn biến thành lòng lang dạ thú thối nát đến nơi đến chốn.

Tin tức Mạc Đệ sắp trở lại trường học đã sớm bị Mạc Ngũ Hàng truyền cho Chu Văn Trạch; lúc này, các bạn cùng lớp với Mạc Đệ cũng biết được tin này.

“Hắn còn mặt mũi tới trường học sao?!"

Một nam sinh tóc húi cua nhấc chân đạp ghế một cái, khiến cái bàn học bị nước bẩn, sơn, kẹo cao su, cùng những thứ ghê tởm khác không chịu nổi một đạp lung lay mấy cái, mắng to: "Cũng thật không biết xấu hổ!"

“Tao lại tặng thêm cho cái bàn học không biết xấu hổ này mấy thứ nữa.” Một nam sinh bên cạnh tóc mái hơi dài cười khẩy, rồi khạc thêm một bãi đờm vào cái bàn vốn đã bẩn không chịu nổi.

“Ah!”

Nữ sinh gần đó vội lùi ra sau, đôi lông mày liễu dựng đứng lên: "Đỗ Chí, anh cẩn thận chút, thiếu chút nữa là phun lên người tôi rồi!"

“Xin lỗi xin lỗi, Mỹ Nhiên em nhích sang một bên đi.”

Bên cạnh Vương Mỹ Nhiên, nữ sinh tóc dài đuôi ngựa nói: "Chờ lát nữa Lưu Côi trở lại, lại còn quan tâm đến Mạc Đệ kia, nếu nhìn thấy bọn mày bày ra mấy trò này chắc chắn sẽ không vui."

“Việc này không sao cả, bàn của Mạc Đệ ở hàng cuối cùng, chúng ta cứ chắn trước mặt thì cô ấy sẽ không nhìn thấy gì cả, hơn nữa chúng ta còn có cách khiến Mạc Đệ không dám nói gì, mọi người cứ yên tâm, không phải lo lắng gì đâu.”

"Đúng vậy, không sao đâu." Chu Văn Trạch vừa nói vừa đi đến tủ học sinh cuối lớp, tìm đến tủ của Mạc Đệ, giật phăng cái ổ khóa vốn đã mục nát, ném vào thùng rác, nhét một cái túi ni lông màu đen vào, bên trong là một con mèo chết không đầu.

.............

Khi các động tác nhỏ của Chu Văn Trạch kết thúc, thì Mạc Đệ mới bước vào cổng trường.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh cảm thấy tầm mắt từ bốn phương tám hướng đang bắn về đây đâm mình thành cái sàng, ngoài một số ít ánh mắt tò mò, phần lớn đều là ghét bỏ, coi thường, khinh bỉ, giận dữ, ác ý nồng nặc chẳng thể nào bỏ qua được.

Mạc Đệ thu tầm mắt không nói gì, đeo túi đi về ngã tư đường, một tay đút túi, dường như đang cầm điện thoại.