Mạc Đệ cúi đầu, nắm chặt nắm tay một chút rồi lại buông ra, cuối cùng không đợi bảo an động thủ, liền đi tới.
Chỉ là khi đi tới gần cửa, anh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi mà cầu xin một câu: "Cha, có thể... Có thể đừng trói con không?"
Mạc Lưu Côi bên cạnh nghe xong, nói: "Cha, tại sao phải trói tiểu đệ? Đừng trói tiểu đệ, em ấy vừa mới xuất viện thôi!"
"Ôi, con gái ngốc của ta, tại sao, tại sao con lại..."
Mạc Thế Hồng đau lòng nhìn Mạc Lưu Côi, không nỡ nói gì, thở dài một hơi, lửa giận đối với Mạc Đệ lại càng bùng lên, quay người lại, ánh mắt như dao găm quét lên mặt Mạc Đệ: "Ngươi còn không mau lăn qua đây! Ngươi nhìn xem tỷ tỷ của ngươi đi, cho dù bị ngươi hại trong lòng nàng vẫn quan tâm đến, ngươi nói xem ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không!!"
Mạc Đệ chỉ đỏ mắt nhìn thoáng qua Mạc Thế Hồng, không nói gì, mà Mạc Ngũ Hàng trước đó bị ngã đầu óc choáng váng đã không sao, lúc này vừa từ phòng vệ sinh đi ra thì nhìn thấy Mạc Đệ, sắc mặt lập tức giận dữ.
Hắn bước thẳng đến, bất ngờ đấm một quyền vào mặt Mạc Đệ!
Mạc Đệ muốn trốn nhưng bên cạnh lại có một Mạc Tư Lãng, cười lạnh đứng ở phía sau anh tránh không kịp, bị một quyền nện mạnh, trước mắt tối sầm, vị tanh nồng của máu cùng với cơn đau dữ dội trong nháy mắt bùng nổ khắp mũi và miệng.
Mạc Đệ đau đớn kêu lên một tiếng, cúi gập người, khi đưa tay lên miệng đúng là mùi máu tươi trong lòng bàn tay.
"Ngũ ca, anh làm gì vậy?!" Mạc Lưu Côi thấy một màn như vậy, lập tức ngây dại, nhìn chằm chằm Mạc Ngũ Hàng: "Ngũ ca, anh đánh tiểu đệ làm gì!"
"Tiểu Côi, chẳng lẽ nó không đáng bị đánh sao?!" Mạc Ngũ Hàng cảm thấy một quyền không đủ, vừa nắm chặt nắm đấm lại muốn đánh về phía Mạc Đệ.
"Tiểu Hàng, cháu về trước đi." Mạc lão gia ngồi ở vị trí chủ tọa trong đại sảnh đột nhiên ho khan một tiếng, rồi lên tiếng.
"Ông nội!"
Mạc Ngũ Hàng không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Đệ, bả vai Mạc Đệ run lên, cúi đầu, nửa mặt dưới dính bê bết máu bẩn thỉu.
Mạc lão gia làm như như không thấy vết máu trên mặt Mạc Đệ, bất mãn nhìn anh một cái, hắng giọng một cái, mặt đầy nghiêm nghị nói: "Hôm nay coi như phần lớn mọi người đã tới đông đủ, ta cũng nhân cơ hội này nói rõ về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay."
"Cho du có chuyện gì xảy ra trong gia đình thì việc người nhà hãm hại lẫn nhau, thật sự là làm cho ta khó có thể tin được, cũng khó có thể tưởng tượng." Mí mắt Mạc lão gia vừa nhấc lên, lạnh lùng nhìn Mạc Đệ, "Tiểu Đệ, ngươi tính kế với chị gái mình như vậy, trong lòng ngươi không thấy day dứt sao?!"
Mạc Đệ đứng lên: "Con không có, ông nội! Con không có..."
"Ngươi không cần ngụy biện, sự thật thắng hùng biện, mọi người cũng không phải người mù, chút thủ đoạn nhỏ này của ngươi mau thu lại đi." Mạc lão gia căn bản không nghe, trực tiếp cắt đứt lời Mạc Đệ, trong lời nói mang theo tức giận: "Loại hành vi này của ngươi Mạc gia không thể nhịn, cũng sẽ không nhịn, cho dù Tiểu Côi thiện lương khoan dung, nhưng chúng ta làm trưởng bối, cũng không thể để chuyện này cứ như vậy xong."
"Ông nội nói không sai!"
Mạc Tư Lãng ở bên cạnh nheo mắt hoa đào, ánh mắt đầy vẻ độc địa quét qua Mạc Đệ, "Mạc Đệ , hắn muốn lợi dụng sự thiện lương của Tiểu Côi, muốn cho Tiểu Côi áy náy, khiến những người bên ngoài kia hiểu lầm Mạc gia chúng ta có lỗi với hắn, hiểu lầm Tiểu Côi không quan tâm hắn, nhưng kỳ thật, chúng ta đối với hắn không hề tệ chút nào, quả thực là nuôi ra một tên bạch nhãn lang! Tuyệt đối không thể trừng phạt nhẹ được, ông nội, đuổi hắn ta ra khỏi Mạc gia đi!"
Mạc Đệ trong lòng khẽ động, đầu cúi thấp càng lợi hại hơn, bả vai run nhè nhẹ. Mạc Tư Lãng thấy Mạc Đệ sợ hãi như vậy, trong lòng nhất thời thoải mái hơn một phần.
"Tứ ca!" Mạc Lưu Côi lúc này gấp giọng nói: "Không được, tuyệt đối không được, không thể để cho tiểu đệ rời khỏi Mạc gia!"
"Muội muội, sao còn bênh về nó?!" Trong mắt Mạc Ngũ Hàng như muốn phun lửa, nhưng mà lửa lại đốt vào Mạc Đệ: "Nó đã đối xử với em như vậy mà em còn che chở nó làm gì, ngốc quá đi!"
"Ngũ ca, Tiểu Đệ là em trai của em, em đối tốt với hắn thì có gì sai?"
Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh vài giây.
Đám người Mạc Thế Hồng Mạc Ngũ Hàng thấy Mạc Lưu Côi như vậy thì xót xa vô cùng, lại nhịn không được lo lắng, nhà bọn họ nâng niu cưng chiều tiểu công chúa lớn lên tính tình lương thiện như vậy, về sau phải làm sao bây giờ, bọn họ không che chở thật tốt, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi mất!
Nhưng thấy Mạc Lưu Côi kiên trì, Mạc lão gia cho dù có đau lòng phẫn nộ đến mấy cũng đành nén xuống, cũng không đành lòng không nghe ý cháu gái bảo bối của mình, cuối cùng dùng sức gõ gậy, nhìn Mạc Đệ nói: "Được, nếu Tiểu Côi không truy cứu, chúng ta sẽ tha cho ngươi một lần, nhưng không phạt không có nghĩa là không phạt, xin lỗi thì nhất định phải nói! Ngày mai, ngươi trở về trường học, phải công khai xin lỗi Tiểu Côi, biết không?!"
Mạc Đệ ngẩng đầu, hồng mắt đáp một tiếng.
"Ông nội, nếu nó không xin lỗi thì phải làm sao bây giờ, phải có người giám sát. Cháu nhớ trong lớp của Tiểu Côi có một người tên là Chu Văn Trạch, người không tệ lắm, để cháu gọi điện thoại nhờ hắn hỗ trợ giám sát." Mạc Ngũ Hàng nói.
"Được." Mạc lão gia đồng ý.
...
Chờ người Mạc gia thảo phạt xong, đã là nửa giờ sau. Mạc Đệ mang theo vết máu trên mặt, trở về phòng ngủ.
Mạc Đệ đóng cửa lại, "Cạch cạch" vặn chặt khóa cửa.
Trong nháy mắt tiếp theo, vẻ khủng hoảng trên mặt anh đôi vai đang run rẩy nhẹ, giống như không tồn tại, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm vô cảm, cùng với sống lưng thẳng tắp như cây tùng.
Mạc Đệ đi rửa mặt, nhìn vẻ mặt chật vật đáng thương của mình trong gương, cười lạnh.
Lại trở về điểm xuất phát.
—— ép hắn đi xin lỗi nguồn gốc.
Nhưng không sao, cậu đương nhiên không thể đi nói lời xin lỗi này, mà số nợ hôm nay, cậu cũng tuyệt đối không khoan dung rộng lượng mà nhớ kỹ.
Mạc Đệ tiện tay rút một chiếc khăn lông, lạnh lùng lau khô nước trên mặt, bước nhanh trở về bàn học trong phòng ngủ, mở túi xách lấy máy tính ra.
Bởi vì cú đập vừa rồi, máy tính có chút đơ, Mạc Đệ mở trang web, mười ngón trắng nõn nhanh chóng tung bay trên bàn phím, nhập vào từng chuỗi mã phức tạp.
Rất nhanh, toàn bộ trang web bỗng dưng biến đổi, biến thành màu mực có chút xám.
Kiếp trước, sau khi bỏ nhà ra đi, anh nỗ lực trong nhiều năm, thật vất vả mới thành lập được một công ty trò chơi, tung ra game 4D đầu tiên trên thế giới.
Mà anh thân là người sáng tạo, tự nhiên không có khả năng cái gì cũng không hiểu, lập trình đối với anh mà nói, là đồng bọn không thể quen thuộc hơn, một ít kỹ năng cơ bản của Hacker cũng quen thuộc trong lòng.
Chỉ có điều...
Nhớ lại kết cục của mình sau khi chết trong quyển sách kia, công ty game online mà anh đã dành hết tâm huyết, Mạc Đệ không nhịn được mà đáy mắt phát lạnh, công ty game online này sau khi anh chết lại làm di sản, bị Mạc gia tiếp quản. Hơn nữa, bởi vì nó dẫn đầu chiếm trước toàn bộ thị trường game online 4D của Hoa Hạ thậm chí là thế giới, cũng nhờ công nghệ độc quyền mà đánh bật những trò chơi điện tử 4D khác ra đời sau này dù mô phỏng theo nhau nhưng thiết bị đắt tiền dễ gây chóng mặt và độ chân thực thấp, chỉ trong vòng hai năm, đã dẫn dắt nhà họ Mặc vươn lên trở thành gia tộc giàu thứ hai trên bảng xếp hạng những người giàu nhất Trung Hoa, đồng thời chuyển sang danh nghĩa của Mặc Lưu Côi, trở thành thành tích trên thương trường khiến ả vẫn oanh liệt dù đã là ảnh hậu, được mọi người ca ngợi ngưỡng mộ!
Mà anh, thì bị miêu tả như kẻ phản diện xấu xa cuối cùng chịu sự trừng phạt thích đáng, chẳng những bị nhốt vào bệnh viện tâm thần còn bị chết bởi cuộc bạo loạn, tâm huyết cả đời còn trở thành bàn đạp cho nhân vật chính, đem tới cho người Mạc gia nguồn động lực to lớn, thúc đẩy sự nghiệp Mạc Lưu Côi cùng với địa vị Mạc gia làm cho toàn thế giới chú ý cao độ.
Động tác gõ bàn phím của Mạc Đệ hơi lớn, tiếng lộp cộp vang lên.
Anh lại gõ một dãy mã, mở ra một trang web mới, nhập vào một chuỗi biển số xe.
Tin tức trên trang web lập tức được làm mới chi chít.
Mạc Đệ nhanh chóng lướt một vòng, rốt cuộc sau khi được trùng sinh trở về, một tin tức khiến cậu vui vẻ nhất.
Chủ xe này thật sự là Mục Thiên Hành!
Hơn nữa, chiếc xe này thường xuyên xuất hiện ở gần một công trường lớn ở ngoại ô phía đông Bắc Kinh, nhớ rõ mảnh đất đó vẫn luôn là nơi Tiêu gia chuẩn bị cho hạng mục quan trọng, anh nhớ khu đất ấy vẫn luôn là dự án trọng điểm của nhà họ Tiêu dự định giữ lại để sử dụng, chẳng lẽ Mục Thiên Hành nghe ngóng được tin tức gì sao, sau khi chiếm lĩnh thị trường mạng xã hội khổng lồ ở nước ngoài, giờ lại muốn sang Trung Quốc phát triển dự án phụ?
Nhưng mà từ đời trước, hiển nhiên nghề phụ của Mục Thiên Hành không phát triển, hơn nữa còn bởi vì ngoài ý muốn mà mất đi một chân.
******
Đêm nay Mạc Đệ ba giờ mới ngủ, nhưng khi tỉnh lại, sắc trời vẫn còn tối đen, ánh sáng rất yếu ớt.
Vừa nhìn điện thoại di động, vậy mà mới đúng năm giờ.
Ở bệnh viện tâm thần nửa năm, mỗi ngày bên tai là tiếng kêu gào quỷ dị thê lương, tiếng cười khàn khàn khϊếp người, cộng thêm người Mạc gia phân phó những bác sĩ kia dùng thủ đoạn tra tấn trên người anh, thói quen làm việc và ngủ nghỉ đã sớm hỏng bét, giấc ngủ hai tiếng đối với anh mà nói, thật sự là quá bình thường.
Nhưng anh không ngờ, trùng sinh một lần, bất an cùng quán tính trong tiềm thức khiến anhvẫn không cách nào ngủ một giấc an ổn.
Mạc Đệ đứng dậy, bật đèn, xuống giường đi rửa mặt.
Mà lúc này, Mạc Ngũ Hàng luôn không dậy sớm, xuất hiện ở dưới đại sảnh biệt thự Mạc gia.
"Ngũ, Ngũ thiếu gia? Sao lại tới đây?"
Lưu tẩu nhìn Mạc Ngũ Hàng xuất hiện ở phòng bếp, giật nảy mình.
"Không có gì, hôm nay không ngủ được, dậy xem bữa sáng có gì ngon." Mạc Ngũ Hàng nhìn một ít đồ ăn người hầu rửa rau, thái rau, nhào bột mì, lại nhìn về phía Lưu tẩu: "Lưu tẩu, sáng hôm nay ăn cái gì?"
"Ngũ thiếu gia, sáng nay có món canh đậu hũ cá tuyết, ức gà sốt mật ong, giăm bông xắt sợi xào hành, rau trộn salat, cá bạc ướp ớt, món chính có bánh trứng, ba miếng thịt nướng, cùng bánh mì bí đỏ tiểu thư thích nhất, uống cháo yến mạch, canh táo đỏ gạo kê, còn có sữa bò cùng cà phê."
Có thể nói đều hợp khẩu vị của già trẻ Mạc gia.
Mạc Ngũ Hàng quét mắt nhìn xung quanh: "Có mướp đắng không?"
"Mướp đắng?" Bà Lưu sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Ngũ thiếu gia, không có mướp đắng, nếu cậu muốn ăn tôi sẽ sai người đi mua."
"Bỏ đi." Mạc Ngũ Hàng không kiên nhẫn, nhìn nồi cháo trong chốc lát, nói: "Cà phê đâu?"
"Xin lỗi Ngũ thiếu gia, tôi còn chưa kịp xay hạt cà phê." Một người hầu bên cạnh vội vàng nơm nớp lo sợ nói.
"Vậy thì nhanh lên!"
Mạc Ngũ Hàng lạnh lùng quét mắt nhìn người hầu kia một cái, rời khỏi phòng bếp, ước chừng nửa giờ sau, mới lại tới đây, quần áo toàn thân đều thay đổi một bộ, chỉ có mái tóc hơi rối.
Hạt cà phê đã được xay xong, đang nấu chín, mùi thơm nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Người hầu kia thấy Mạc Ngũ Hàng tới, vội vàng nói: "Ngũ thiếu gia, cà phê đã pha xong rồi."
"Ừ." Mạc Ngũ Hàng hất cằm, vẫy tay với người hầu: "Mang cà phê tới đây."
Người hầu kia vội vàng cầm bình cà phê lên, đi theo Mạc Ngũ Hàng ra khỏi phòng bếp, vừa vào phòng ăn đã thấy trên bàn ăn có thêm năm cái chén tinh xảo cao cấp, đang đặt ở vị trí của mấy vị thiếu gia tiểu thư.
Mạc Ngũ Hàng hắng giọng: "Đây là một bộ ly tôi đặt làm riêng, đáy chén có số, tương ứng với xếp hạng ở nhà chúng ta, nhị ca tam ca bọn họ không có ở đây, không phải mang lên, lát nữa cô nói với bà Lưu, sau này rót cà phê ở trong này, không cần dùng bộ cũ trước kia nữa, biết không?"
"Vâng ạ." Người hầu kia vội vàng nhận lời.
"Được rồi, bây giờ tôi muốn uống cà phê, để bình cà phê lại đây đi, cô về phòng bếp làm việc của mình đi!"
Mạc Ngũ Hàng đuổi người hầu kia đi, nhìn trái nhìn phải xác định không có ai tới, liền từ trong túi móc ra một bọc giấy nhỏ, mở ra, đổ toàn bộ bột phấn bên trong vào trong cái chén có khắc chữ "Bảy" nhô lên ở dưới đáy.
Sau đó hắn cầm bình cà phê lên, đổ đầy cái ly kia.
Chất lỏng màu nâu sẫm sẫm hơi lắc lư trong chén sứ trắng chạm khắc hoa văn, dưới ánh đèn tỏa ra một tầng ánh sáng tinh tế, tản ra mùi thơm nồng nàn của cà phê, lượn lờ trên ly, khiến người ta phải say mê.