Lại thêm vài ngày trôi qua, thoắt cái đã đến chiều ngày hôm trước kỳ thi đại học.
Tinh thần Mạc Đệ phấn chấn, đeo khẩu trang đến trường lấy giấy báo dự thi.
Kết quả, lúc anh rời khỏi cổng trường, lại tình cờ gặp Mạc Lưu Côi và Mạc Ngũ Hàng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Đệ, Mạc Ngũ Hàng lập tức nổi cơn thịnh nộ, muốn lao đến dạy dỗ Mạc Đệ một trận, nhưng bị Mạc Lưu Côi kéo lại.
"Ngũ ca, anh đừng nóng giận! Đừng nóng giận, nếu không chúng ta sẽ càng không thể khuyên nhủ Tiểu Đệ về nhà!"
Nói xong, Mạc Lưu Côi mới quay sang nhìn Mạc Đệ, mỉm cười nói: "Tiểu Đệ, mai thi đại học rồi, em chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Khá ổn."
Mạc Đệ gật đầu, sau đó xoay người bỏ đi.
Mạc Lưu Côi không ngờ Mạc Đệ lại bỏ đi như vậy, nhất thời có chút tủi thân và không dám tin, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cô chưa bao giờ bị phớt lờ nhiều lần như vậy, mắt không khỏi hơi đỏ hoe, cô cao giọng nói: "Tiểu Đệ, em không về nhà với bọn chị sao? Bố mẹ vì em mà ăn không ngon, ngủ không yên, mọi người trong nhà đều lo lắng cho em như vậy, em không quan tâm một chút nào sao?"
"Hay là em đã nghe những lời nhảm nhí trên mạng, ghét chị, oán hận chị, nên không muốn về nhà?"
Mạc Ngũ Hàng vốn đã chuẩn bị lao ra đánh người, thấy Mạc Lưu Côi sắp khóc, tức giận ngút trời, trong nháy mắt liền lao đến, tung một cú đấm mạnh vào mắt phải của Mạc Đệ!
Mạc Đệ đang đi bỗng nhiên dừng lại, xoay người, hơi ngửa ra sau, né tránh cú đấm của Mạc Ngũ Hàng, sau đó giơ chân lên đá, không chút lưu tình nào đá mạnh vào khủy chân của Mạc Ngũ Hàng, rồi túm lấy vai Mạc Ngũ Hàng, dùng sức ấn xuống đất!
Mạc Ngũ Hàng lập tức ngã sấp xuống, mũi đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng "rắc rắc" rất nhỏ.
"A -!" Mạc Ngũ Hàng đau đến mức hoa mắt chóng mặt.
Mạc Lưu Côi không ngờ Mạc Ngũ Hàng lại bị Mạc Đệ đánh, nhất thời ngây người tại chỗ, sau khi hoàn hồn liền chạy tới, tức giận nói: "Tiểu Đệ, em làm gì vậy, sao em có thể đánh Ngũ ca, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy?!"
"Bây giờ chị không nên đỡ anh ta dậy trước sao?" Mạc Đệ kéo khẩu trang lên, nhân lúc Mạc Lưu Côi đang ngây người, nhanh chóng chạy đến chiếc taxi đang đậu bên đường, bảo bác tài mau chóng lái xe đi.
Bác tài vốn là do Mạc Đệ thuê lúc đến trường, liền lập tức đạp ga.
Mạc Đệ kéo khẩu trang xuống, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh, mở tập tin được khóa bảo mật trong điện thoại, xóa đi một dòng trong ghi chú.
Kiếp trước, Mạc Ngũ Hàng đã tham gia cuộc thi tuyển chọn người mẫu mang tầm cỡ thế giới - Cuộc thi người mẫu tlet, dựa vào năng khiếu vốn có và sự hậu thuẫn từ Mạc gia, hắn ta đã vượt qua vòng sơ tuyển, lọt vào vòng chung kết, vì đẹp trai, dáng người chuẩn, có gia thế lại còn giỏi ăn nói, nên đã nổi tiếng khắp thế giới, trở thành một trong những người mẫu nam nổi tiếng nhất Trung Quốc, được vô số thiếu nữ say mê cuồng nhiệt.
Chỉ tiếc là, ba ngày nữa vòng sơ tuyển của Cuộc thi Người mẫu Tlet sẽ bắt đầu, còn Mạc Ngũ Hàng bị gãy xương mũi...
E là không thể tham gia rồi.
Không lâu sau khi Mạc Đệ trở về biệt thự, trời lại đổ mưa.
Dường như là một quy luật bất biến của kỳ thi đại học ở Trung Quốc, trước và trong kỳ thi đại học, nhất định sẽ có một ngày trời mưa.
Mạc Đệ không thích trời mưa, bởi vì trong những năm tháng sau này của kiếp trước, trên người anh đầy rẫy vết thương không thể đếm xuể, mỗi khi trời mưa hoặc âm u, cho dù không bị điện giật, đánh đập, anh cũng sẽ đau đến chết đi sống lại, mất nửa cái mạng.
Vì vậy, sau khi trọng sinh, anh thích nhất là uống canh nóng đến mức bỏng miệng, điều này sẽ khiến anh có cảm giác như từng kẽ xương đều được lấp đầy bởi hơi ấm, khiến anh cảm thấy rất an toàn.
Mở tủ lạnh ra xem, thấy không có gà mà chỉ có sườn, Mạc Đệ quyết định hầm một nồi canh khoai mỡ sườn heo.
Lần này, Mục Thiên Hành hiếm khi về sớm, lúc hắn trở về vẫn chưa đến mười hai giờ.
Nhưng là được trợ lý Cao dìu về, trông có vẻ uống đến say.
Royds cũng uống hơi nhiều, nhưng ít nhất vẫn có thể tự đi được, thấy Mạc Đệ bước ra khỏi phòng ngủ, cậu ta cười hề hề "Yo!" một tiếng, còn giơ tay chào, sau đó liền lảo đảo bước vào phòng, nằm vật ra giường bất động.
Mạc Đệ: "..."
Trợ lý Cao đỡ Mục Thiên Hành ngồi xuống sô pha, sau đó đi vắt khăn nóng, Mục Thiên Hành nhận lấy khăn, bảo trợ lý Cao về trước.
Mạc Đệ định nói gì đó, nhưng thấy Mục Thiên Hành xua tay, nhắm mắt nằm xuống sô pha, có lẽ là say đến mức khó chịu, muốn ngủ, nhưng lại không muốn người khác lên tầng hai, nên đành tạm thời nghỉ ngơi ở phòng khách tầng một.
Cho dù đang say rượu, nhưng Mục Thiên Hành dường như không hề liên quan đến hai chữ "con ma men", trán nhẵn bóng, tóc tai gọn gàng, gương mặt góc cạnh lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn toát lên khí chất phi phàm, ánh đèn chiếu xuống sống mũi cao thẳng và đôi mắt sâu thẳm của anh, vẽ nên một vòng sáng trên hàng mi dài rậm.
Mạc Đệ đứng yên tại chỗ nhìn Mục Thiên Hành một lúc, sau đó xoay người đi pha canh giải rượu.
Anh không biết cách pha canh giải rượu đúng chuẩn, nhưng anh biết cách pha chế loại đơn giản, ví dụ như cắt vài lát chanh, cho thêm ô mai và giấm, đổ nước vào đun sôi một lúc, cuối cùng cho thêm chút mật ong.
Mạc Đệ làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đầy mười phút đã pha xong, nhưng khi anh quay lại phòng khách, thì phát hiện Mục Thiên Hoành đã ngủ thϊếp đi.
Mạc Đệ khựng lại một chút, bước tới đặt bát canh giải rượu lên bàn trà trước sô pha, sau đó lại đi lấy một chiếc khăn mỏng đắp cho Mục Thiên Hành.
Nhưng sau khi đắp khăn cho Mục Thiên Hành xong, anh không đi ngay, mà từ từ cúi người xuống, ngồi xổm bên cạnh sô pha như một chú chuột hamster.
Anh nhìn Mục Thiên Hành một lúc, hai má dần dần ửng hồng, hai tay siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đột nhiên nhổm dậy, nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt Mục Thiên Hành một cái.
Sau đó, anh lập tức chạy ra khỏi phòng khách.
Vài giây sau, Mục Thiên Hành vốn đang ngủ say, lông mi khẽ động, mở mắt ra.