Chương 2

Mạc Đệ sử dụng các kỹ năng chiến đấu mà anh học được sau khi rời khỏi Mạc gia vào kiếp trước, cố gắng dùng chúng trên người Chu Văn Trạch nhiều nhất có thể.

Trong cơn đau đớn và nổi giận, Chu Văn Trạch đỏ mắt, ác độc chửi rủa Mạc Đệ, nhưng không có chút tác dụng nào. Nam sinh tóc húi cua bên cạnh muốn kéo Mạc Đệ, lại bị Mạc Đệ đạp trúng cẳng chân, hắn đau đớn ngồi xổm xuống.

Mãi cho đến khi nghe thấy bên ngoài có vẻ như có người đến, Mạc Đệ mới buông tay ra, dịch sang bên cạnh một bước.

"Mạc Đệ, Mạc Đệ, mày tìm chết!!!" Chu Văn Trạch bị đánh đỏ mắt, cuối cùng cũng có cơ hội, nhảy từ dưới đất lên, hung hăng đạp một cước về phía Mạc Đệ.

"Làm gì vậy, các cậu đang làm cái gì vậy?" Một nam bác sĩ và y tá đột nhiên bước vào cửa phòng bệnh, nam bác sĩ kia vội vàng kéo Chu Văn Trạch ra.

"Cậu làm gì vậy, đây là phòng bệnh, muốn gây rối thì ra ngoài, huống chi đánh một người đang bệnh thì các cậu có bản lĩnh gì!"

"Các cậu làm gì vậy, đứa bé này mới chuyển biến tốt đẹp được hai ngày, sao lại đánh người như vậy?" Y tá lớn tuổi bên cạnh cũng rất bất mãn, ánh mắt nhìn hai người Chu Văn Trạch như nhìn kẻ cặn bã.

Chu Văn Trạch tức giận đến mức sắc mặt đỏ như máu, trong lòng khó xử không thể giải thích được. Hắn ta hận không thể đánh Mạc Đệ tàn phế ngay lúc này, nhưng cũng biết hiện tại căn bản không thể tiếp tục, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái: "Mày cho rằng mày giả vờ giả vịt mọi người liền không biết bộ mặt thật của mày sao? Nhưng mọi người trong trường học đều biết rất rõ, mày cứ chờ xem!"

Chu Văn Trạch hung hăng tông văng nam bác sĩ ở cửa, chạy ra khỏi phòng bệnh, một nam sinh khác cũng vội vàng đi theo, còn ném xuống một câu: "Các người đừng tưởng hắn tốt, hắn ta chỉ đang giả vờ thôi!"

Mạc Đệ chân trần đứng trên mặt đất, không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt.

Nam bác sĩ và y tá trưởng liếc nhìn nhau, không để ý tới lời hai người kia nói, chỉ âm thầm thở dài một hơi, không kìm nén được có chút đau lòng cho thiếu niên trước mắt.

Một tuần trước, khi đứa nhỏ được đưa tới, suýt chút nữa đã chết, khó khăn lắm mới cứu sống được. Mấy ngày nay nằm ở viện không một người nhà đến thăm, mà hôm nay còn gặp phải chuyện như vậy, thật sự là...

Ai.

Nam bác sĩ vừa định mở miệng an ủi Mạc gia hai câu, đã thấy Mạc Đệ xoay người trở về trên giường, vùi mình vào trong chăn.

Trên giường phồng lên một quả cầu trắng nhỏ, nhìn đáng thương lại cô độc, nam bác sĩ dừng một chút, nói: "Mạc Đệ, không cần suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt một lát đi." Nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại, cùng y tá đi xuống.

Trong chăn, Mạc Đệ đưa hai tay lên che mặt mình, cánh tay hơi run rẩy nổi lên mấy đường gân xanh, đuôi mắt ửng đỏ.

Nhưng không phải vì khổ sở, cũng không phải vì phẫn nộ, mà là vì kích động.

Anh đã thay đổi, đã thay đổi tình tiết phát triển cốt truyện vốn có, thay đổi "Vận mệnh" ban đầu của mình. Kiếp trước, lúc này, anh đã bị Chu Văn Trạch ép buộc phải xin lỗi, bị vạch trần sự "ác độc" và " dối trá" của mình, bị Mạc Lưu Côi tát vào mặt..... bị người khác chỉ trích.

Nhưng hiện tại, chí ít anh đã thay đổi một phần!

Mạc Đệ vùi mặt vào gối, khóe miệng nhếch lên, nhưng khóe mắt lại có chút lạnh lẽo nhàn nhạt.

Ngày hôm sau, Mạc Đệ đã dậy từ sớm, đeo cặp sách đi tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện.

Hiện tại phản ứng dị ứng của anh gần như đã thuyên giảm, không cần phải nằm viện nữa. Quan trọng hơn là anh có dự cảm hôm nay anh trai thứ năm Mạc Ngũ Hàng của mình sẽ đến gây sự, anh bây giờ nhất định phải né tránh hắn.

Dù sao Mạc Ngũ Hàng cũng là người tàn nhẫn nhất, cũng là người xúc động nhất trong năm "anh trai" của anh, anh không quên đời trước sau khi bị Mạc gia nhốt vào bệnh viện tâm thần, Mạc Ngũ Hàng vì muốn trút giận cho Mạc Lưu Côi, không chỉ khiến người ta đánh gãy chân anh mà còn để bác sĩ trong bệnh viện tiêm ma túy cho anh!

Nói thật ra, đời trước chết dưới tay bệnh nhân tâm thần nổi điên. Có lẽ là kết quả tốt nhất cho anh.

Đáy mắt Mạc Đệ phủ lên một tầng sương lạnh, lộ ra nụ cười châm chọc, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, anh lại biến trở về bộ dáng học sinh thanh xuân đơn thuần kia.

Nam bác sĩ kia vốn còn muốn Mạc Đệ ở thêm vài ngày, ổn định tình hình, nhưng thấy Mạc Đệ kiên trì, cũng không có cách nào, đành phải đồng ý.

"Dị ứng trên người của em còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, em về nhà chú ý nghỉ ngơi, thuốc này phải uống đúng giờ, ít nhất phải uống ba ngày mới ngừng uống, biết không?"

"Em nhớ rồi, cảm ơn anh."

Mạc Đệ Thành khẩn lại cảm kích nhìn bác sĩ, gật đầu lia lịa. Ánh mặt trời rực rỡ từ cửa sổ trút xuống vừa vặn bao phủ lấy anh, phủ lên gương mặt trắng nõn non nớt của anh một lớp sáng màng mỏng manh, phía trên ánh mắt trong sáng là một hàng lông mi dài được ánh mặt trời tô điểm, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Bộ dạng hiểu chuyện ngoan ngoãn này khiến y tá trưởng bên cạnh mềm nhũn trong lòng, cũng nhịn không được dặn dò: "Còn nữa, còn một số loại đồ ăn không nên ăn, rau hẹ thịt lừa gì đó, tất cả đừng đυ.ng vào."

"Vâng, cảm ơn dì, con sẽ nhớ kỹ." Mạc Đệ mỉm cười với y tá trưởng, bên má phải lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ mềm mại.

"Thật nghe lời." Ánh mắt y tá trưởng càng thêm ân cần, dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên cau mày tức giận nói: "Hai người gây sự hôm qua là bạn học cùng lớp của con sao, lúc con trở về nhớ phải cẩn thận bọn họ. Lúc cấp cứu không đến thăm, con bị bệnh còn muốn đánh người, hai đứa kia cũng không phải loại người tốt lành gì!"

Lần này Mạc Đệ không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó cúi đầu chờ nam bác sĩ kia viết đơn.

Y tá trưởng thấy khóe mắt đứa trẻ trước mặt có chút đỏ mà cúi đầu, trong lòng thở dài, có chút đau lòng. Đồng thời càng cảm thấy chán ghét hai nam sinh không có văn hóa đó, đoán chừng hai tên kia ngày thường bắt nạt đứa nhỏ này không ít! Thật là thứ cặn bã, nhìn người năm người sáu, kỳ thật rắm chó không kêu!

Khóe môi Mạc Đệ khẽ động, sau đó khôi phục cứng ngắc.

Quả nhiên, đúng như anh dự đoán đêm qua, nguyên tắc cốt lõi của thế giới này là tất cả mọi người điên cuồng sủng ái Mạc Lưu Côi, chán ghét Mạc Đệ anh, thật ra phạm vi bao quát có hạn, không thể bao gồm tất cả những người không quen biết, thậm chí cả người qua đường cũng không tính.

Mà anh có suy đoán, hoặc có thể nói là một dự cảm, nếu muốn thay đổi vận mệnh ban đầu của mình, thay đổi quỹ đạo ở thế giới kiếp trước, không chỉ phải cố gắng thay đổi hướng đi của sự việc, mà còn phải cố gắng giành được thiện cảm và ủng hộ của người bên ngoài doanh trận nhân vật chính!

Dù sao một mình anh thế đơn lực bạc, cho dù cố gắng hết sức thay đổi rất nhiều chuyện phát sinh, cuối cùng lỡ như lại bị cưỡng chế nhốt vào bệnh viện tâm thần mà không ai giúp, thì tất cả cố gắng trước đó của anh có tác dụng gì?!

Anh chưa từng cảm thấy một mình có thể phản kháng tất cả mọi người sủng ái Mạc Lưu Côi, dù sao không chỉ người Mạc gia, mà còn có nam chính nam phụ những người đó, phần lớn là nhân vật ở tầng lớp đỉnh lưu Trung Hoa, như vậy mới có thể bảo đảm cưng chiều Mạc Lưu lên trời, cưng chiều thành "Công chúa" được hâm mộ nhất Trung Hoa, mà những người này nếu liên thủ chỉnh anh một cái, anh không nghĩ mình sẽ sống sót.

Nắm đấm Mạc Đệ siết chặt, hơi cắn chặt hàm răng.

Mặc kệ như thế nào, đời này anh tuyệt đối không cho phép mình giẫm lên vết xe đổ, tuyệt đối không cho phép mình lại giống như một tên hề bi thảm lại lố bịch, bị đẩy vào một kết cục như vậy.

Phải dốc hết toàn lực, thay đổi hướng đi của sự việc, thay đổi quỹ tích của thế giới, giành được thiện cảm và ủng hộ của tất cả những người có thể giúp mình một tay, cho dù là từ nay trở đi phải cải trang bản thân, sử dụng thủ đoạn tính kế.

Chỉ cần có thể thay đổi vận mệnh ban đầu của mình!

...

Làm xong thủ tục, Mạc Đệ lại đi tìm bác sĩ và y tá trưởng lễ phép nói cảm ơn, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài bệnh viện ánh nắng chói chang, rực rỡ như thể mọi thứ đều được dát lên một lớp màng vàng. Mạc Đệ mặc đồng phục học sinh sau lưng đeo cặp, đi trên đường, suy nghĩ xem bây giờ mình có thể đi đâu.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách, đồng tử Mạc Đệ đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào một bóng người cao lớn ở giao lộ phía trước.

Nam nhân kia là Mục...

Mục Thiên Hành?!!

Đời trước, trước khi anh chết, hắn là người đã đứng thứ ba trong danh sách tỷ phú thế giới, Mục Thiên Hành còn giàu có, mạnh mẽ, vang danh hơn cả Tần Quốc Thắng của Trung Hoa lúc bấy giờ?!!!!

Hơi thở của Mạc Đệ hơi chậm lại, nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn cách đó hơn mười mét, từng cử chỉ lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một khí thế cao quý khó có thể diễn tả thành lời, theo bản năng dừng bước chân.

Chuyện gì vậy, sao Mục Thiên Hành lại ở Bắc Kinh? Lúc này không phải hắn nên ở nước M sao?!

Hơn nữa, hắn không phải người què sao, sao nhìn chân của hắn rất... Rất bình thường?!

Mục Thiên Hành lại không phát hiện ra ánh mắt của Mạc Đệ, hoặc là nói hắn đã quen với việc trở thành trung tâm chú ý ở mọi nơi, quen thuộc với đủ loại ánh mắt đổ về, hắn đi đến bên cạnh chiếc Maybach màu đen đang chờ ở ven đường, mở cửa xe ngồi vào.

Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngồi kế bên tài xế đột nhiên cười hì hì "Ồ" một tiếng, lắc đầu nói với Mục Thiên Hành: "Mục, tôi thật sự ghen tị muốn chết với cậu."

"Thật sao?" Mục Thiên Hành liếc nhìn Royds, khẽ nhíu mày, tùy ý cười: "Tôi biết cậu kém hơn tôi một chút, nhưng tôi vẫn nhắc nhở một câu, đừng ghen tị, phải nhìn thẳng vào chênh lệch giữa chúng ta mới có lợi cho sự cải thiện bản thân của cậu."

"Tôi nhổ vào!" Royds nghẹn họng, nghiến răng: "Tôi thấy mỹ nữ mỹ nam thích cậu đều mù rồi, miệng độc như vậy, mà vẫn có một đám mỹ nhân nhào tới thích?"

Mục Thiên Hành mỉm cười, nhìn Royds: "Tôi biết cậu vẫn đang ghen tị."

Royds trợn trắng mắt: "Hừ!"

Hắn liếc nhìn người lạnh lùng như tượng đá được điêu khắc trước mặt, nụ cười tùy ý phảng phất như tuyết tan trong gió xuân, mị lực khϊếp người. Quả thực từ móng tay đến sợi tóc đều toát lên vẻ uy thế quý khí, âm thầm tự nói với mình đừng tức giận với tên biếи ŧɦái này. Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*, hắn cũng là một người đàn ông đẹp trai nổi tiếng nhiều tiền lại tài năng, cần gì phải so với một kẻ biếи ŧɦái có tướng mạo năng lực đầu óc đều xuất sắc đến nghịch thiên như vậy, không tức giận, không tức giận.

(ngoài kia có người ngoài kia có trời)

"Tôi mặc kệ cậu!"

Royds hừ một tiếng, chuẩn bị liếc nhìn thiếu niên xinh đẹp vừa mới chợt nhìn thoáng qua, dưỡng sức thư giãn đôi mắt.

Ai, nghĩ lại vẫn thấy ghen ghét, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đứa nhỏ kia là cực phẩm trong các mỹ thiếu niên, vòng eo, đôi chân, khuôn mặt kia, tất cả đêu quá tuyệt vời! Đáng tiếc lại bị tên cầm thú Mục Thiên Hành kia mê hoặc, vừa rồi rõ ràng nhìn chằm chằm tên biếи ŧɦái Mục Thiên Hành này ngay cả đường cũng không đi nữa, thật sự là ông trời không có mắt!!

Thấy Royds đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, Mục Thiên Hành cũng tùy ý liếc nhìn về phía sau, đúng lúc nhìn thấy một thiếu niên cực kỳ tuấn tú.

Khuôn mặt thiếu niên như được phủ một tầng sáng, gò má hơi cúi xuống, sống mũi cao thẳng tinh xảo cắt ánh sáng thành hai nửa, đuôi mắt phảng phất như nét vẽ của một bức tranh sơn thủy, một nét vẽ kéo dài, chậm rãi nhếch lên, lại tỉ mỉ uyển chuyển, khó có thể miêu tả hết lại cực kỳ hấp dẫn nhân tâm. Từ khoảng cách xa như vậy Mục Thiên Hành vẫn có thể thấy được ánh sáng mờ nhạt như ngọc mơ hồ lộ ra trong đôi mắt, mà lông mi dài bị ánh mặt trời nhuộm đến có chút mượt mà, càng thêm nét duyên dáng cho bức tranh này.

"Cầm thú!" Không đợi Mục Thiên Hành thưởng thức thêm hai giây, giọng nói của Royds đột nhiên vang lên bên tai Mục Thiên Hành: "Cầm thú đừng nhìn!"

"Cầm thú?"

Mục Thiên Hành thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Royds, nói: "Sao nào, cậu được phép nhìn còn tôi thì không?"

"Hai ta không giống nhau, tôi chỉ đơn thuần thưởng thức, còn cậu thì khó nói." Royds không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt, tên "Mặt người dạ thú" Mục Thiên Hành đã theo dõi thiếu niên kia, quả thực muốn đấm ngực giậm chân.

"Sao lại không giống nhau, chẳng lẽ tôi là một tay chơi, sẽ tùy tiện câu dẫn người khác sao?" Mục Thiên Hành tự hỏi lòng, hắn tuyệt đối là người có đời sống riêng tư vô cùng sạch sẽ, hơn nữa cũng không lăng nhăng trong chuyện tình cảm.

"Không phải nói cậu tùy tiện tán tỉnh người khác." Royds nói: "Nhưng khả năng cậu câu dẫn đứa nhỏ này quá lớn. Nói thật, khi cậu vừa lên xe, đứa nhỏ này đã nhìn đến sửng sốt, đường cũng không đi, vừa nhìn đã biết là bị cậu mê hoặc, con mẹ nó thật khiến người ta tức giận!"

"Có chuyện này?"

Mục Thiên Hành đột nhiên cười, híp mắt, thay đổi tư thế của đôi chân dài: "Mặc dù nói như vậy có chút tự cao tự đại, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ, dù cho đứa nhỏ này thật sự thích tôi, tôi cũng tuyệt đối không có ý nghĩ gì với đứa nhỏ như vậy."

Royds: "Ha ha."

...

Bên kia, Mạc Đệ thấy Mục Thiên Hành ngồi vào trong xe, vội vàng ghi nhớ biển số xe, sau đó rời đi.

Anh không rõ vì sao Mục Thiên Hành lại ở Bắc Kinh vào thời điểm này, nhưng kết hợp với đời trước, anh không kìm được nảy sinh suy đoán, có lẽ một đời trước Mục Thiên Hành đã đưa công ty ra thị trường tròn một năm, cũng bởi vì nguyên nhân này mà đến Bắc Kinh một chuyến, hơn nữa không biết vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới khiến chân phải tàn tật!

Mà cái chân què kia căn bản không thể chữa khỏi, dẫn đến khi Mục Thiên Hành trong một cuộc phỏng vấn nhân dịp công ty tròn một năm niêm yết, lần đầu tiên xuất hiện, cái chân què liền đi cùng với danh tiếng thanh niên tuổi trẻ tài cao lắm tiên đầy hứa hẹn, bề ngoài anh tuấn tôn quý truyền khắp thế giới.

Mục Thiên Hành là một người tàn tật nhưng vẫn có năng lực nổi bật như cũ, trong quyển sách anh thấy, một vai diễn ngay cả mười câu thoại hắn cũng không có, hắn chỉ được nhắc đến vài câu trong phiên ngoại khi Mạc Lưu Côi cùng nam chủ Tần Diệc Thịnh đang tán tỉnh nhau trên giường, bị gọi là "lão già chân què tâm lý biếи ŧɦái lại có tiền" để tô đậm sự cường tráng trẻ tuổi của Tần Diệc Thịnh còn có tiềm lực phi phàm. Nhưng một lão nam nhân, thậm chí một vai phụ cũng không đủ để trở thành như vậy, chẳng phải là người thích hợp nhất để anh tiếp cận sao?!

Về phần cái gọi là "Tâm lý biếи ŧɦái" kia rốt cuộc là biếи ŧɦái trên phương diện gì? Anh không quá để ý, chỉ cần có thể đạt được mục đích, chỉ cần có thể "lợi dụng" mối quan hệ và năng lực của lão nam nhân kia, anh cái gì cũng có thể ứng phó.

Mạc Đệ thu lại ánh mắt, che giấu thần sắc hiện lên trong đáy mắt, khẽ cắn môi xoay người, quay đầu gọi xe, quyết định vì kế hoạch đột ngột nảy sinh trong lòng kia mà lập tức quay về Mạc gia.

"Phiền chú nhanh lên một chút, cháu có việc gấp."

"Được rồi."

Tài xế đạp chân ga, xe hòa vào dòng xe cộ.

Sau khi Mạc Đệ ngồi vững, liền mở điện thoại ra, muốn điều tra xem đám người Mạc Ngũ Hàng đang ở đâu. Mặc dù vì kế hoạch, anh nhất định phải lấy được máy tính và thẻ ngân hàng của mình, nhưng nếu mấy người anh trai kia ở nhà, anh chỉ có thể đợi hôm khác.

Mạc Đệ mở vòng bạn bè, trùng hợp nhìn thấy bài đăng Mạc Lưu Côi đăng lên vào một phút trước.

"Tôi sắp xuất viện rồi, các anh trai đang đi làm thủ tục xuất viện, cảm ơn mọi người quan tâm! 【 Yêu thương】 【 Yêu thương】 nằm viện mấy ngày nay không dễ chịu lắm, nhưng có ba mẹ, ông nội và các anh trai ở bên cạnh. Còn có rất nhiều bạn học đến thăm mình như vậy, thật sự cảm thấy như vậy là đủ rồi, tôi rất hạnh phúc. Yêu tất cả mọi người! Còn nữa, mọi người đừng trách em trai, em ấy không cố ý, hơn nữa tôi cũng có lỗi. Sắp thi đại học rồi, hy vọng mọi người chú ý thân thể thật tốt nha, như vậy mới có thể cùng nhau chiến đấu!!"

Phía dưới là những bình luận hoan nghênh và chúc phúc, cùng với... Lời chỉ trích và mỉa mai anh đã nằm trong dự liệu.

"Nữ thần Lưu Côi của chúng ta sắp trở về rồi, rải hoa!!!"

"Không có gì đáng ngại là tốt rồi, thấy em khóc đến ngất xỉu, đúng là làm anh sợ chết khϊếp, lo lắng quá sợ hãi. Tiểu Côi đừng quá lương thiện, đều tại tên Mạc Đệ kia, bằng không em cũng sẽ không sinh bệnh, ai mà nhớ rõ hắn ăn cái gì sẽ bị dị ứng, còn giả bộ bị dị ứng như sắp chết, thật sự là diễn quá nhiều!!!"

"Lưu Côi phải làm kiểm tra tổng thể đảm bảo mọi thứ đều ổn trước khi xuất viện nha, chúng tôi mong đợi cậu trở về! Tâm tư của Mạc Đệ quá độc ác, cậu đừng đối xử tốt với hắn như vậy, bằng không sẽ bị hắn tính kế. Cậu quan tâm hắn như vậy, hắn lại còn giống như con sói mắt trắng!"

"Ba mẹ ca ca của Lưu Côi thật tốt, rất cưng chiều! Thật hâm mộ quá đi mất!!!"

"Tuy nữ thần nói không trách hắn, nhưng tôi vẫn rất tức giận. Quả nhiên nữ thần là công chúa từ trong ra ngoài! Nội tâm quá khoan dung thiện lương, cứ để tên hề Mạc Đệ kia tự nhảy nhót tự bêu xấu mình đi!"

"..."

Mạc Đệ nhìn vài lần, tắt vòng bạn bè, khẽ cười một tiếng.

Thật ra anh nên cảm thấy may mắn, bởi vì đời này anh không bị ép phải xin lỗi, Mạc Lưu Côi nói một câu chấp nhận lời xin lỗi của anh, khiến cho "tội danh" của anh không bị đóng dấu, thế cho nên người chửi anh cũng ít hơn đời trước một chút.

Thật sự là... Thật đáng mừng.

Tài xế phía trước nghe thấy Mạc Đệ đột nhiên bật cười, hỏi: "Sao vậy? Tiểu tử cháu cười cái gì vậy?"

"Không có gì đâu chú."

Mạc Đệ mỉm cười, nhưng giọng nói không có độ ấm: "Chỉ là thấy một chuyện rất thú vị."