Biết người Mạc gia đều ở bệnh viện, Mạc Đệ liền yên tâm. Chờ khi taxi chạy đến cửa Mạc gia, anh vội vàng xuống xe.
"Tiểu, tiểu thiếu gia? Sao cậu lại trở về rồi?" Bảo an trông cửa sững sờ, vội vàng tiến lên.
Mạc Đệ liếc nhìn nhân viên bảo an, giả vờ không thấy ánh mắt vừa chán ghét lại hung dữ thoáng hiện lên trong mắt, nói: "Tôi trở về lấy đồ, lát nữa sẽ quay lại bênh viện anh tránh ra."
"Tiểu thiếu gia cậu..." Bảo an kia có chút kinh ngạc, không biết vì sao tiểu thiếu gia này đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, nhưng nhìn kỹ, vẫn thấy vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như trước.
Trong lúc hắn ngây người, Mạc Đệ liền chạy vào biệt thự. Mặc kệ ánh mắt của người hầu khác, anh chạy thẳng đến phòng ngủ, thu hết laptop, chứng minh thư, thẻ ngân hàng, thẻ học sinh vào trong, ngay cả quần áo cũng không mang theo, vội vàng đeo túi xuống lầu.
Kết quả ngay khi anh chạy đến giữa cầu thang, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mà mình không thể quen thuộc hơn.
"Nhanh lên, người đâu? Mang nước trái cây Tiểu Côi thích uống nhất tới, nhất dịnh phải để lạnh! Em ấy ngồi xe trở về nếu như không có gì uống, miệng khô sẽ khó chịu!"
—— Là Mạc Ngũ Hàng!!
Mạc Đệ hơi cứng đờ, sự ghê tởm và phẫn nộ không cách nào khống chế đột nhiên trào ra từ sâu trong xương cốt! Chỉ trong nháy mắt, Mạc Đệ nhớ đến vô số lần bị mắng, bị đánh đập trước đây, cùng với trước khi bị cưỡng chế nhốt vào bệnh viện tâm thần, Mạc Ngũ Hàng vì báo thù cho Mạc Lưu Côi, dùng gậy sắt cứng rắn đánh gãy xương chân của anh mà không cho chữa trị, cơn đau nhức toàn thân không cách nào khống chế được run rẩy.
Thật không ngờ tới, người anh trốn ngàn lần vẫn là người đầu tiên gặp được anh trai thứ năm Mạc Ngũ Hàng tốt đẹp của anh!!!
Đầu ngón tay Mạc Đệ lập tức đâm sâu vào lòng bàn tay.
"Đây rồi, đây rồi, ngũ thiếu gia, đến đây."
Bà Lưu phụ trách phòng bếp vội vàng chạy tới, giao một cái túi giữ nhiệt cho Mạc Ngũ Hàng. Sau khi Mạc Ngũ Hàng nhận lấy, ngay cả góc cầu thang góc cũng không thèm nhìn, xoay người rời đi.
Mạc Đệ đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe bà Lưu đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Ngũ thiếu gia ngài không đi cùng tiểu thiếu gia sao? Vừa nãy tôi nghe tiểu thiếu gia nói là về lấy đồ?"
"!" Mạc Đệ đứng trên cầu thang, tim đập chậm lại.
"Cái gì??"
Mạc Ngũ Hàng sững sờ, đáy mắt dần nhuộm đỏ giận dữ. Hắn vừa ngước mắt, ánh mắt lập tức chuẩn xác tóm lấy Mạc Đệ đang đứng trên cầu thang, dường như muốn cào ra một lỗ đẫm máu trên người Mạc Đệ.
"Mạc đệ, con mẹ nó mày thế mà trở về rồi?! Tên súc sinh mày còn có mặt mũi dám trở về?!!"
Mạc Ngũ Hàng lập tức đặt bình giữ nhiệt chứa nước trái cây lên bàn, hai ba bước vọt tới, bàn tay nắm chặt, vung mạnh tới.
"Con mẹ nó tao đang muốn tìm mày hỏi cho rõ ràng, ai cho mày lá gan dám tính kế với Tiểu Côi, đồ súc sinh!"
Mắt thấy cú đấm mang theo gió nện tới, mặc dù Mạc Đệ vì kế hoạch trong lòng, cố ý che giấu sự thay đổi của mình, nhưng tuyệt không có đạo lý chờ bị đánh. Anh nghiêng người, dường như muốn trốn tránh nắm đấm của Mạc Ngũ Hàng, lại không cẩn thận trượt tay, chiếc túi nặng nề lập tức rơi xuống, vừa lúc nện vào mặt Mạc Ngũ Hàng ở dưới cầu thang.
"A...!!"
Mạc Ngũ Hàng vừa vặn bị đập mạnh, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Những người hầu khác thấy Mạc Ngũ Hàng bị đánh ngã xuống đất, lập tức vội vàng, có một người sợ đến mức thậm chí nói không nên lời, run rẩy hét lên: "Hỏng rồi! Ngũ thiếu gia chảy máu mũi, tiểu thiếu gia đánh Ngũ thiếu gia chảy máu mũi rồi!!"
"Mẹ nó... Cút hết ra!!!"
Mạc Ngũ Hàng hất mấy người đỡ hắn qua một bên, dùng sức chớp mắt, lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Mạc Đệ, "Được lắm, Mạc Đệ mày được lắm, hiện tại lại dám đánh tao? Cái đồ súc sinh như mày bây giờ lợi hại rồi, lại dám tính kế Tiểu Côi lại dám đánh cả tao, mày muốn biến thành súc sinh sao?!"
"Em không có, em... Em không cẩn thận, cái túi kia mới trượt xuống!"
Mạc Đệ sợ hãi nhìn Mạc Ngũ Hàng, giống như mỗi lần bị đánh trong mười bảy năm qua, anh sợ hãi lùi về sau, dùng sức lắc đầu: "Không phải em, em không cố ý, Ngũ ca, em không cố ý..."
"Mày còn dám ngụy biện?!!"
Trong tương lai, Mạc Ngũ Hàng là người mẫu nam cao cấp nổi tiếng thế giới, được xưng là một trong những người mẫu nam gợi cảm nhất trên thế giới. Hiện tại, hắn ta cao khoảng 1m85, cơ bắp trên người rắn chắc vô cùng, dáng vẻ nắm chặt tay đỏ mắt muốn đánh người, điều này chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đốt ngón tay hắn nắm chặt vang lên tiếng răng rắc, hai ba bước đã chạy lên cầu thang, túm lấy cổ áo Mạc Đệ.
Trong lòng Mạc Đệ hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng trên mặt không chút biểu cảm. Thân thể anh nghiêng sang một bên, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa run giọng cầu xin tha thứ: "Ngũ ca, không phải em cố ý, em thật sự không cố ý, đừng đánh em, em mới xuất viện, còn chưa hồi phục hoàn toàn, cầu xin anh đừng đánh em!"
"Là mày đánh tao đồ súc sinh! Còn không biết xấu hổ nói mày mới xuất viện? Tiểu Côi té xỉu còn chưa xuất viện! Mày có đi xin lỗi không? Mày đã đến thăm em ấy chưa?!!"
Mạc Ngũ Hàng càng nói càng giận: "Mẹ nó, Tiểu Côi tốt bụng cho mày một ly nước, mày lại còn oán hận tính kế em ấy? Còn hỏi em ấy có phải không biết mày dị ứng với ca cao không?! Tao nói cho mày biết Mạc Đệ, mau thu lại mấy tâm tư rác rưởi kia của mày, bằng không tao đánh chết mày! Mày có dị ứng hay không thì liên quan gì đến bọn tao, hơn nữa nếu mày chết vì dị ứng thì thôi đi, vừa lúc trong nhà sạch sẽ, không có đồ rác rưởi nào!"
Mạc Ngũ Hàng vừa đuổi theo vừa mắng, càng mắng càng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, trực tiếp sai mấy người bảo vệ tới, cùng nhau chặn đường Mạc Đệ.
Mạc Đệ thấy bốn phương tám hướng đều có người chặn lại, đáy mắt lạnh lẽo, dứt khoát quay đầu chạy về phía Mạc Ngũ Hàng.
Mạc Ngũ Hàng không ngờ Mạc Đệ hoảng hốt chạy bừa về phía hắn. Hắn lập tức nheo mắt, nắm chặt nắm tay, hung hăng đánh vào ngực Mạc Đệ. Nhưng không ngờ dưới chân hắn vừa mới động, không biết tại sao đột nhiên trượt chân, không kịp phòng bị ngã chổng vó lên trời, cái ót đập mạnh một cái, trong nháy mắt đập xuống đất!
Mạc Ngũ Hàng ngã vô cùng mạnh, trực tiếp ngã đến mức mắt tối sầm, ngay cả giọng nói cũng không kịp kêu lên.
Người hầu xung quanh lập tức sợ choáng váng, tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ, trái tim không kìm được run rẩy, nhưng cũng may rất nhanh đã có người kịp phản ứng lại, hoảng hốt nâng đỡ Mạc Ngũ Hàng còn đang nằm trên mặt đất.
Bọn họ thật không hiểu hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, trước kia khi Ngũ thiếu gia dạy dỗ tiểu thiếu gia, mỗi lần đều rất thuận lợi, nhưng hôm nay Ngũ thiếu gia không chỉ đập chảy máu mũi, còn té bể đầu!!!
Đây là đầu đấy, nếu xảy ra chuyện gì, đám người hầu như bọn họ cũng không thể chịu nổi lửa giận của Mạc gia!
Lúc này Mạc Đệ lại lặng lẽ nhét vỏ gói thạch trái cây trong tay mình vào túi quần, sau đó sợ hãi đi đến gần Mạc Ngũ Hàng, ôm lấy túi của mình.
Anh bối rối nói: "Tôi, tôi lập tức đi tìm nhị bá và nhị thẩm, để bọn họ đưa ngũ ca đi bệnh viện!"
Mạc Đệ nói xong, liền vội vàng chạy ra khỏi cửa biệt thự. Người hầu và bảo vệ đều đang rối loạn, không ai đến ngăn cản anh. Không ngờ anh vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy chiếc Lincoln dài nhất của Mạc gia từ từ dừng trước cửa sắt lớn bên ngoài biệt thự.
Trái tim Mạc Đệ đạp tình thịch, cắn chặt răng.
Thật là kỳ lạ, sao lại trùng hợp như vậy, dường như mặc kệ anh cố gắng thế nào, sức mạnh của thế giới này đều đang thúc giục mọi thứ phát triển theo chiều hướng bất lợi đối với anh!
"Ơ, đây không phải tiểu Đệ sao? Tiểu Đệ thế mà trở về rồi."
Người xuống xe đầu tiên là đại bá Mạc Thế Cường và đại bá mẫu Lâm Nhu Phân. Lâm Nhu Phân liếc mắt đã thấy Mạc Đệ, lớn tiếng cười nói: "Tam đệ tam muội, tiểu đệ nhà các ngươi đã trở về!"
"Súc sinh này còn dám trở về!"
Mạc Thế Hồng kéo cửa sổ xe nhìn thấy Mạc Đệ, trong mắt tràn ngập tức giận và ghét bỏ không chút che giấu, như thể không phải nhìn con trai mình mà là nhìn kẻ thù.
Nhưng vì nhớ tới con gái bảo bối của mình, Mạc Thế Hồng không giáo huấn Mạc Đệ ngay mà quay đầu, một giây sau giọng nói trở thành dịu dàng hiền hậu: "Đến đây, con ngoan, xuống xe cẩn thận một chút, lát nữa đừng để ý tới tên súc sinh kia. Hiện tại con phải dưỡng thương cho tốt, tuyệt đối không nên tức giận, cũng đừng nghĩ lung tung."
"Ba, ba đừng nói em trai như vậy, con... Thật ra con cũng có lỗi. Em ấy ở nhà sao, con vừa lúc muốn đi thăm em ấy." Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Mạc Lưu Côi từ trong xe loáng thoáng truyền ra.
"Tiểu Côi, em có lỗi gì? Tam thúc nói rất đúng, Mạc Đệ làm ra loại chuyện như vậy, tâm tư không phải ác độc bình thường, em không nên tha thứ cho nó, như vậy sẽ khiến nó càng ngày càng không kiêng nể gì!" Một giọng nói thanh niên trong trẻo cắt ngang lời Mạc Lưu Côi, lại cưng chiều nói: "Tiểu Côi em vẫn quá thiện lương, quá đơn thuần, chuyện Mạc Đệ chúng ta xử lý được rồi, em hiện tại còn choáng đầu không, thiếu máu là vấn đề lớn! Không thể xem nhẹ, những bác sĩ kia nói không có việc gì, nhưng không nhất định là không có việc gì!"
"Cảm ơn tứ ca, em không váng đầu, hiện tại một chút cũng không choáng."
Mạc Lưu Côi nói xong, mỉm cười trước sự lo lắng và cẩn thận từng li từng tí của mọi người, nhấc làn váy lên bước nhẹ xuống xe. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy Mạc Đệ trong sân, ánh mắt lập tức sáng lên, "Tiểu Đệ em quay về rồi, chị đang muốn đi bệnh viện thăm em, em không sao chứ!"
Mạc Đệ làm như có chút sợ hãi, hơi lùi về sau một bước nhỏ, vội vàng trả lời: "Em, em không sao."
Ít nhất cũng không chết.
"Em không sao là tốt rồi, thật xin lỗi, chị không biết em dị ứng với ca cao." Mạc Lưu Côi áy náy nói: "Trước đây chị cũng chưa từng thấy em dị ứng với cái gì, cho nên..."
Trước đây chưa từng thấy?
Trong lòng Mạc Đệ cảm thấy buồn cười, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chị, thật ra... Thật ra sau kỳ thi vào năm lớp 10 em đã ăn nhầm ca cao một lần, phải cấp cứu. Lúc ấy chị đang đi du lịch với bố mẹ và ngũ ca bên ngoài, còn gọi điện thoại cho em một lần, chị quên rồi sao?"
Lần đó anh nằm trong bệnh viện, ròng rã tám ngày, Mạc gia chỉ gọi một cuộc điện thoại, không thấy một bóng người, anh nhớ rất rõ.
Mặt Mạc Lưu Côi đột nhiên đỏ lên, càng thêm xấu hổ: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Chị không nhớ rõ, chị..."
"Mạc Đệ!!!"
Không đợi Mạc Lưu Côi nói hết câu, giọng nói trầm thấp của Mạc Thế Hồng đột nhiên vang lên, đè nén lửa giận vô hạn: "Tên súc sinh nhà ngươi còn muốn hại chị gái ngươi đúng không?!"
"Tức chết ta, sao ta lại sinh ra thứ như ngươi!"
Mạc Thế Hồng nghe thấy Mạc Đệ dám lặp lại trò cũ, chỉ vì để nữ nhi bảo bối của mình khổ sở tự trách, thậm chí vì áy náy mà dẫn đến sinh bệnh lần nữa, đè nén nổi giận nói: "Ngươi thật đúng là có năng lực, ngay dưới mí mắt chúng ta còn muốn tính kế chị gái ngươi?"
Mạc Đệ giống như bị ánh mắt của Mạc Thế Hồng dọa đến run lên, vội vàng lắc đầu: "Không phải, cha, con chỉ muốn nói trước kia con dị ứng với ca cao, không phải con đột nhiên dị ứng, cũng không phải muốn hại chị gái, con chỉ là..."
"Ngươi chỉ là cái gì, ngươi câm miệng cho ta!" Một nữ nhân xinh đẹp uyển chuyển nhanh chóng chạy tới, hung hăng trừng Mạc Đệ. Mạc Đệ vội vàng cúi đầu, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Nữ nhân lo lắng nhìn Mạc Lưu Côi, nắm tay nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Côi, Tiểu Côi, con đừng nghĩ lung tung, đừng dọa mẹ nữa, con không nhớ chuyện này không có gì sai! Không có! Ai trong nhà cũng không nhớ nó dị ứng cái gì, nó dị ứng thì liên quan gì đến người khác? Càng không liên quan tới con! Con gái ngoan của mẹ, con đừng quá thiện lương, tự nhận mọi trách nhiệm về mình, nếu như con còn bởi vì chút chuyện kia của nó mà xảy ra chuyện gì, mẹ phải làm sao đây!"
"Được rồi, đi vào nói chuyện, ở bên ngoài ồn ào cái gì!" Mạc lão gia tử xuống xe cuối cùng, cực kỳ bất mãn mở miệng: "Nhà lão tam, ở bên ngoài phơi nắng như vậy, mau dẫn tiểu Côi về phòng nghỉ ngơi."
"Con biết rồi cha." Nữ nhân vội vàng lên tiếng, kéo tay Mạc Lưu Côi nói: "Đi, Tiểu Côi, chúng ta về phòng trước, chuyện khác vào nhà rồi nói sau."
"Đúng thế, phơi nắng bên ngoài như thế, hay là đi vào nói chuyện. Lần này Tiểu Côi bị chuẩn đoán là thiếu máu, không thể không chú ý, tuyệt đối không thể đứng dưới ánh mặt trời quá lâu. " Nhị bá mẫu bên cạnh cũng ân cần nói.
Một đoàn người đi qua sân, tiến vào trong biệt thự. Trong mắt bọn họ, Mạc Đệ giống như một người vô hình, căn bản không cần quan tâm.
Mạc Đệ cúi đầu, trong lòng đã sớm chết lặng không có chút bất ngờ.
Đây mới là chuyện bình thường nhất, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lúc bị mắng bị đánh, hắn còn không phải là một người vô hình sao? Bỏ phớt lờ, đối xử hai mặt, mắng mỏ, chửi rủa, ngược đãi dưới cái tên giáo dục.........tất cả đều được áp dụng lên người anh theo những cách thức đa dạng khác nhau, thật quen thuộc làm sao.
Mạc Đệ đang nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chờ những người kia vào biệt thự, anh liền có thể rời đi.
Kết quả còn chưa đợi anh dịch một bước, giọng nói của Mạc lão gia lại đột nhiên vang lên, "Lão Tam, đưa nhi tử của ngươi vào đây, Mạc gia chúng ta có quy củ của Mạc gia, không có đạo lý gì sau khi hại người khác lại không bị trừng phạt!"
Đáy mắt Mạc Thế Hồng lóe lên vẻ chán ghét, không kiên nhẫn chỉ về phía mấy bảo an bên cạnh. "Đi, các ngươi nhốt tên súc sinh kia vào đây cho ta, trói tay nó lại!"