Chương 13

Lưu Thành Tài cùng kỹ sư phụ trách giám sát bên cạnh tay gần như rung run, vội vã lấy điện thoại di động gọi cấp cứu 120.

“Không cần gọi cấp cứu, tôi… khụ khụ, không có việc gì.” Mục Thiên Hành chống tay bằng cơ bắp rắn chắc, ngồi xuống đất, đưa tay xoa mắt cá chân phải.

Mặc dù thanh thép va vào mắt cá chân, nhưng nó lại rơi xuống đất, sau khi bật lên mới va chạm đến, lực va chạm đã giảm đi 99%, phần lực 0.1% còn lại tuy cũng khiến mắt cá chân hắn rất đau, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Royds: "Sao có thể không gọi, chúng ta phải gọi xe cứu thương!"

“Mục Thiên Hành, anh không sao chứ?!” Mạc Đệ vội vã chạy tới, thở hổn hển, hai má ửng hồng vì ánh nắng: “Bàn chân anh sao rồi!”

Mục Thiên Hành ngẩng đầu nhìn, thấy Mạc Đệ tình cờ đứng ngược sáng dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt như bức họa thủy mặc tràn ngập lo lắng hoảng hốt, mái tóc nhuộm một màu vàng mơ hồ, đôi môi vẫn hé mở thở dốc.

Cảm xúc không nói nên lời dâng trào trong lòng Mục Thiên Hành, mắt hơi nheo lại: "Nhóc con, sao em không gọi ca ca nữa, lại gọi tên anh thế?"

“Em......” Mạc Đệ thế nào cũng không ngờ câu nói đầu tiên của Mục Thiên Hành lại là vậy, bình tĩnh tìm một câu không tìm ra sai lầm gì: “Em vừa nãy gấp quá quên mất, cộng thêm việc em vừa vào mạng tra bách khoa toàn thư về anh, trong đầu toàn nghĩ đến tên anh, nên là......”

“Được rồi, không nói nữa.”

Mục Thiên Hành xua tay, lòng cảm thấy ấm áp khó tả, nhưng hắn cảm thấy phản ứng hiện tại của mình không ổn lắm, hắn không phải là người chỉ số thông minh cao mà chỉ số EQ thấp, không hiểu tình cảm. Hắn hiện tại rất rõ ràng, mặc dù đang kiềm chế cảm xúc chính mình, cố tình nhắc đi nhắc lại với mình rằng đối diện là một đứa trẻ mới mười bảy tuổi, nhưng vẫn không kìm được sự hứng thú với đứa nhỏ chỉ lớn hơn cháu trai mình hai tuổi này.

Thật sự là...

Mục Thiên Hành thở dài, nói với Royds: "Qua đây đỡ tôi một tay."

"Bây giờ cậu có thể đứng dậy được không, hay chúng ta đợi xe cứu thương đến dùng cáng để khiêng đi!", Royds vẫn còn rất hoảng.

“Nếu cậu còn không mau qua đây thì tôi đá cậu đấy!” Mục Thiên Hành nhíu mày, “Nhanh lên, tôi nói không có chuyện gì thì thật sự là không có chuyện gì.”

Royds liếc nhìn mắt cá chân hơi tím của Mục Thiên Hành, kiên quyết nói: "Không được, vẫn nên đợi xe cứu thương thôi! Cậu ngồi trên đất một lát không được sao?"

Mục Thiên Hành không thèm để ý đến Royds nữa, vẫy tay với Mạc Đệ: "Nhóc con, qua đây đỡ anh."

“Em?” Mạc Đệ chần chờ mà nhìn Royds, lại nhìn nhóm đàn ông xung quanh không có ý định động đậy, bèn bước tới khom người, nhìn Mục Thiên Hành bằng đôi mắt trong sáng: “Em đỡ như thế nào?”

“Đến bên trái anh, chỉ cần đỡ tay thôi, em coi như là một cái nạng, hiểu chứ?”

"Ừ". Mạc Đệ gật đầu. Khi Mục Thiên Hành khoác tay lên vai anh, anh cố gắng nhích lại gần người của Mục Thiên Hành, một tay ôm chặt lấy bờ eo rắn chắc chắc của Mục Thiên Hành, cùng hắn dùng sức đỡ người đứng dậy.

Khi Mục Thiên Hành đứng lên, chân loạng choạng một chút mới đứng vững được, nói với Royds đang định nói gì đó: "Trên đất có chai nước khoáng không biết ai vứt bừa bãi, cậu nhặt đi mang ra thùng rác bỏ hộ tôi."

Lời Royds còn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại, đột nhiên nhớ ra vừa rồi trước khi cây sắt rơi xuống hai giây, Mục Thiên Hành đã cúi xuống nhặt cái chai nước suối do không biết ai làm rơi, nếu không có lẽ có thể tránh thoát, nhất thời tức giận vô cớ: "Ai ném thì tự nhặt đi, quản lắm chuyện làm gì!"

Hắn biết Mục Thiên Hành tên này hành vi ngày thường đều rất chú ý, đặc biệt là các loại chi tiết nhỏ, tố chất cao có phong độ, nhưng đến lúc này hắn vẫn không thể ích kỷ một chút sao?

“Tôi nhặt! Tôi nhặt!” Vị phó kỹ sư vẫn đứng ngay gần đó chạy ngay tới, nhặt lên một chai nước khoáng, khuôn mặt đỏ ửng nhại mồ hôi, chai nước suối này là chai mà trước đó ông ta uống xong tiện tay ném xuống đất, ai biết có thể gặp lại chuyện này!

Mục Thiên Hành cũng chẳng truy hỏi đến cùng, quay đầu lại nói với Mạc Đệ: “Đi thôi, ra xe.”

“Ừm.”

Mục Thiên Hành tuy rằng không sao cả, nhưng mắt cá chân lại thật sự rất đau, từng cơn đau nhói dâng trào, nhưng giờ hắn đi một bước, đầu thiếu niên lông xù bên cạnh lại cọ vào cằm hắn một cái, ngứa ngáy, mang theo mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt, trực tiếp chui vào trong da hắn, hắn hơi nghiêng mắt, có thể nhìn thấy chiếc cằm thanh tú của thiếu niên, cần cổ trắng nõn thon dài và xương quai xanh xinh đẹp ẩn hiện dưới cổ áo.

Mục Thiên Hành trong lòng niệm câu phi lễ chớ nhìn, quay đầu tránh đi, nhưng thân thể khác lại dính sát vào hắn ấm áp vô cùng, mang theo hơi thở và xúc cảm mềm mại đặc biệt của thiếu niên, lại không giờ khắc nào nhắc nhở hắn, hắn chiếm tiện nghi của một cậu nhóc mười bảy tuổi.

Mục Thiên Hành đột nhiên cảm thấy vừa rồi hắn thật sự đã đưa ra một quyết định “sai lầm”.

“Em vừa đến công trường làm gì vậy, tôi không phải đã bảo em chờ trong xe rồi sao?” Mục Thiên Hành quyết định chuyển hướng sự chú ý thông qua đối thoại.

“Em......” Mạc Đệ hơi cúi đầu, tận tụy làm cây gậy chống, “Thực ra em không có việc gì...”

“Không có việc gì? Không có việc gì thì chạy tới công trường làm gì?”

"Em chỉ thấy chỗ anh đứng hơi nguy hiểm," giọng Mạc Đệ có chút gượng gạo, "Chỗ anh đứng lúc nãy hơi gần với cái giàn kia, lại có công nhân đang thi công bên trên, cái ống thép họ dựng ở đó nhìn đã thấy sợ rồi, cảm giác rất không an toàn, nên muốn nhắc anh..."

“Em vì lí do này sao?” Mục Thiên Hành dừng bước.

“Vâng.” Mạc Đệ gật đầu.

Mục Thiên Hành cảm thấy tâm trạng mình đột nhiên trở nên phức tạp khó nói, giống như trong nháy mắt có chút mềm nhũn ngứa ngáy, lại có chút chua xót.

“Thật ra anh phải cảm ơn em mới đúng.” Mục Thiên Hành nói.

“A?” Mạc Đệ ngẩng đầu, có vẻ hơi nghi hoặc, “Em có nhắc nhở thành công đâu......”

“Nếu không phải vì em và hai công nhân kia xảy ra tranh chấp,anh nhất thời nổi hứng muốn sang xem tình huống bên đó thế nào, thì có lẽ anh đã bị ống thép kia đập trúng thật rồi.” Mục Thiên Hành giờ nghĩ lại vẫn không khỏi thấy rợn người, nếu lúc đó hắn không tiện đà đi lùi lại hai ba bước, cho dù có vội xông ra cứu thì ít nhất chân cũng bị đập trúng.

Mà nếu thực sự như vậy, thì cái chân bị đập của hắn... e rằng sẽ xong đời.

Nghe được lời này, Royds đi theo sau hai người cũng thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng đang rối rắm bỗng chốc biến thành cảm giác may mắn. Đúng là bạn thân của anh có mạng lớn, đi tìm vận đào hoa nhưng vận đào hoa còn cứu hắn, quả thực khiến anh không biết nói gì.

Vừa làm cho người ta ghen tị, lại khiến người ta vui mừng thay cho hắn.

“Không có, không có, em không có công lao lớn như vậy.” Mạc Đệ lắc đầu.

“Có, ít nhất cũng có thể coi là ân nhân cứu mạng, nếu không cũng là ân nhân cứu chân.” Mục Thiên Hành nhịn cơn đau nhói ở mắt cá chân, cười một tiếng, “Em không cần quá khiêm tốn.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Royds cũng chen vào, “Cậu nhóc nhỏ à, bây giờ em muốn gì cứ nói, để anh Mục mua cho, bây giờ có chuyện gì khó khăn cứ nói, để anh Mục giúp em giải quyết! Ít nhất thì trước khi chúng tôi rời khỏi Trung Quốc, phải báo đáp ơn nghĩa này!”

“Các anh phải rời khỏi Trung Quốc sao?” Mạc Đệ kinh ngạc nhìn Mục Thiên Hành.

"Chắc là trong nửa tháng nữa." Mục Thiên Hành lúc này đã được dìu đến chiếc Maybach đỗ bên cạnh công trường, ngồi vào trong, "Nhưng Lods nói rất đúng, nhóc con, bây giờ nếu em muốn gì thì cứ nói, nếu có thể giúp, chắc chắn anh sẽ giúp."

“Em.....en không có yêu cầu gì cả.”

Mạc Đệ trong đầu đã nhanh chóng phân tích toàn bộ mọi thứ có lợi và có hại một lượt, cuối cùng quyết định không nói gì, hiệu quả mà anh muốn không phải cái gọi là "anh đưa ra yêu cầu, Mục Thiên Hành sẽ giải quyết", rồi sau đó hoàn toàn cắt đứt liên lạc và tình cảm mà anh đã khó khăn lắm mới duy trì được.

Anh muốn bảo vệ" nhưng không phải là bây giờ, hiện tại mấy nam chủ nam chính quyền thế ngập trời sau lưng Mạc gia và Mạc Lưu Côi còn chưa thực sự xuất hiện, một mình anh còn có thể ứng phó được, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, anh cũng sẽ không lãng phí những "tình cảm" và cơ hội này.

“Không có yêu cầu gì sao?” Royds ở bên cạnh không đồng ý, “Đừng có ngốc thế, cái gì phải đòi thì đòi!”

Hắn vừa nói xong thì đột nhiên nhớ ra gì đó, liền lớn tiếng nói: "Đám ca và bạn học của em không được bình thường như vậy, cho dù em đi ra ngoài thuê nhà nói không chừng cũng sẽ xảy ra chuyện, hay là em dọn đến ở cùng bọn tôi đi!"

"Đúng rồi Mục?" Royds lại nhìn về phía Mục Thiên Hành, "Biệt thự của chúng ta rất lớn, thêm một đứa nhỏ nữa thì hoàn toàn ổn mà!"