Chương 11

“Mục, điện thoại cậu vẫn đang đổ chuông!”

Royds nhổ bọt kem đánh răng ra, ngẩng đầu lên nhìn Mục Thiên Hành đang từ cầu thang đi xuống, chua chát nói: "Hình như là đứa bé kia gọi đến."

Mục Thiên Hành không để ý đến Royds, đi đến chỗ sofa phòng khách cầm điện thoại rồi ra ban công: "Alo?"

“Là, là em.” Giọng của Mạc Đệ hơi căng thẳng truyền qua điện thoại, “Em làm phiền anh phải không?”

"Không, giờ đã là bảy giờ sáng, anh còn chưa thích ngủ nướng đến vậy." Giọng Mục Thiên Hành mang theo chút ý cười, hắn vừa tập thể dục xong rồi tắm, trên người còn vương hơi nước, tóc hơi ẩm, mặc chiếc áo sơ mi trắng có hoa văn màu bạc, tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc mạnh mẽ.

Mạc Đệ ngại ngùng cười khẽ, sau đó có phần rụt rè nói: “Anh, em muốn xuất viện, nhưng bác sĩ y tá bảo em phải chờ anh đồng ý mới được.”

“Xuất viện sớm như vậy? Không phải em mới chỉ ở đây có ba ngày sao, vết thương thế nào rồi?”

Mục Thiên Hành đứng trên ban công, một tay cầm khăn lông lau tóc mình, vài giọt nước theo động tác cong xuống rơi trên cổ và xương quai xanh lộ ra ở cổ áo, lại theo đường nét cơ bắp cuồn cuộn gợi cảm trượt xuống.

“Bệnh của em giờ đã khỏe hơn nhiều, không sao nữa rồi, em không cần nhập viện đâu, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là khỏe..."

"Ở bệnh viện chẳng phải nghỉ ngơi tốt hơn sao, còn có bác sĩ y tá theo dõi tình hình." Ánh nắng buổi sáng hơi chói, Mục Thiên Hành nheo nheo mắt, "Hay là có lý do khác muốn xuất viện?"

Nhưng Mạc Đệ không trả lời ngay, ngưng lại ba bốn giây mới mở miệng nói nhỏ: "Xin lỗi, em, em ra viện vì lý do khác, em sợ anh trai bọn họ biết em ở chỗ này, sẽ đến đánh em.".

“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi.” Mục Thiên Hành hơi nhíu mày, nhớ đến mấy lời lúc trước của Chu Văn Trạch nói trong phòng bệnh, đoán được người thân của đứa bé này cũng đối xử không tốt, hơn nữa mạch não còn rất khác người bình thường, hỏi: “Anh trai em có phải là anh trai ruột không?”

“Là anh họ.” Mạc Đệ không nói nhiều nữa, chỉ xin lỗi đề nghị: “Anh ơi! Làm phiền anh qua đây ký hộ em để em xuất viện, được không?”

“Em cầu xin như vậy, làm sao tôi không đi được chứ?” Mục Thiên Hành suy nghĩ một chút về kế hoạch trong ngày của mình, nói: “Trước 8 giờ anh hẳn là có thể tới nơi được, em cứ chờ đó.”

“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!”

“Không có chuyện gì đâu, em mau ăn sáng đi, dọn dẹp đồ đạc đi.” Nghe thấy giọng nói vui sướиɠ đến run rẩy của đứa trẻ bên kia, Mục Thiên Hành buồn cười lắc đầu, lại có chút xót xa. Đứa trẻ này, trước đây chắc đã phải sống rất khó khăn.

“Mục, cậu đi gặp bạn nhỏ à?!” Royds thò đầu vào ban công, nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn cầm thú: “Mẹ kiếp, cậu xuống tay nhanh vậy sao?!”

“Cút đi.” Mục Thiên Hành tặng cho Royds một cú đấm vào vai, rồi quay về phòng khách: “Thu lại suy nghĩ đồϊ ҍạϊ của cậu đi!”

“Chết tiệt, đau quá!” Royds nhăn mặt xoa vai, vẫn không quên đuổi theo: "Cậu đúng là đồ cầm thú, người ta mới có mười bảy tuổi thôi, mười bảy tuổi!!!"

......................

Mạc Đệ cúp điên thoại, thở dài ra một hơi, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ngoại trừ máy tính, những đồ vật khác đều được cho vào trong ba lô, còn trên máy tính thì mở ra khoảng bảy tám trang web đã thu nhỏ, chỉ cần tùy tiện mở một trang ra xem, sẽ phát hiện ra trong trang đó toàn chép đầy những đoạn mã dày đặc đến nỗi nhìn không hiểu nổi.

Khi Mạc Đệ ăn sáng xong ngồi đợi ở phòng bệnh đã là bảy giờ rưỡi, anh thuận tay cầm cuốn sổ tay ghi chép những kiến thức dễ nhầm trong môn lý tổng hợp, vừa ghi vừa nhìn ra cửa sổ.

Nhưng, anha không đợi được Mục Thiên Hành, mà lại đợi được một chiếc xe từ nhà họ Mạc.

Tay nắm chặt quyển notebook, ngay lập tức anh trở lại giường, mở máy tính, mở một trang web và nhanh chóng nhập một số mã lệnh.

Nửa phút sau, màn hình giám sát xuất hiện trên màn hình.

Trong camera giám sát bị ánh mắt trời chiếu sáng, chiếc xe từ từ dừng lại ở một chỗ đỗ xe, ba giây sau, có một người bước xuống.

Chính là Mạc Ngũ Hành.

Không lâu sau khi Mạc Vũ Hành xuống xe, lại có một người đàn ông cao lớn chững chạc bước xuống, khí chất ưu tú không thể che giấu, chính là Mạc Nghị Thành hiện nắm trong tay gần một nửa sản nghiệp của nhà họ Mạc, Mạc Nghị Thành đóng cửa xe rồi đi về phía tòa nhà phòng bệnh này.

Mạc Đệ thật không ngờ được, lần này thế mà lại làm phiền đại ca tốt của anh đích thân ra mặt!

Dựa theo thói quen và tính cách trước đây của Mạc Nghị Thành, chẳng phải hắn chỉ coi như không thấy ngay cả khi anh đi ngang qua trước mặt hắn sao, thế mà lại cố tình vì anh mà đến bệnh viện này.

Mạc Đệ nắm chặt tay, tiếng xương tay kêu răng rắc. Anh không sợ hai người kia, nhưng chỉ sợ gặp mặt họ thì anh lại muốn đánh người cho hả giận.

Ước tính trong vòng hai mươi phút Mục Thiên Hành chắc chắn đến, Mạc Đệ tắt máy tính, bỏ vào cặp, ngồi trên giường chờ hai người kia tới.

Khi đến, vừa bước vào cửa cầu thang tầng hai của khu nhà bệnh viện, Mục Thiên Hành đã nghe thấy một trận ầm ĩ gay gắt từ tầng trên truyền đến.

Hắn bỗng nhiên có một dự cảm chẳng mấy tốt lành, liền sải những bước dài chạy lên lầu, trong khi Royds đang nói thầm chân dài thì tốt lắm sao, cũng chạy đuổi theo.

Khi Mục Thiên Hành vừa đến cầu thang tầng 4 thì thấy bạn nhỏ vốn nên yên lặng chờ hắn tới lại chạy tán loạn như bay về phía cầu thang với vẻ mặt hoảng sợ. Quần áo trên người bị xé toạc hết cúc áo, lủng lẳng trên người, phía sau còn có hai gã đàn ông cao to cường tráng đang đuổi theo.

“Mạc Đệ, đứng lại cho tao!”

"Nếu mày còn chạy thêm bước nữa thì đừng hòng về Mạc gia này nữa! Bọn tao không dám nhận loại súc sinh vô liêm sỉ, cho cả cha ruột mình uống thuốc độc còn không hề hối cải đúng là đệ đệ súc sinh!"

“Tôi không có! Các người nói bậy!” Mạc Đệ vừa khập khiễng vừa chạy hết sức, sau lưng, hai tên đàn ông như đại bàng đang đùa giỡn với thỏ rừng, thong dong nhàn nhã bước những bước chân dài theo sau, hành lang các phòng bệnh khác cũng có người ló đầu ra xem động tĩnh, mắt hướng về phía Mạc Đệ có phần khinh thường khϊếp sợ, giống như tin lời của hai người Mạc Ngũ Hàng.

“Tôi không hề đánh thuốc độc cha mình, các người không được vu khống tôi!” Mặc Đệ vừa chạy vừa giải thích, thở hổn hển rất thảm hại, nhưng ngay khi quay đầu ngẩng mắt lên, đột nhiên nhìn thấy Mục Thiên Hành.

Trong tích tắc, Mục Thiên Hành nhìn thấy trong mắt của đứa trẻ kia tựa hồ như có pháo hoa đốt sáng rực lên, đầy tin tưởng, kinh hỉ cùng với sùng bái biết ơn như đang nhìn thấy anh hùng.

Trái tim của Mục Thiên Hành bất chợt đập thình thịch không thể kiểm soát.

“Anh ơi!” Mạc Đệ lập tức chạy đến bên Mục Thiên Hành rồi núp sau lưng hắn.

Mạc Ngũ Hàng thấy động tác của Mạc Đệ bỗng nhiên nổi giận, hắn ta trừng mắt nhìn người đàn ông bỗng xuất hiện ở phía trước khí thế bức người, giận dữ nói: "Anh là ai? Chúng tôi đang dạy dỗ em trai mình, người ngoài như anh đừng có xen vào!"

“Em trai?” Mục Thiên Hành đột nhiên mỉm cười, “Thật sao, đứa nhỏ này cũng là em trai của tôi, sao tôi không biết nó có một người anh như cậu, nói không chừng là kẻ thù từ đâu chui ra muốn hại em trai của tôi đây?”

Vừa nói Mục Thiên Hành vừa nhìn một lượt những bệnh nhân và người thân của họ đang xem náo nhiệt một cái, nói: "Mọi người nhìn xem, hai người này có giống anh trai của em trai tôi chỗ nào nào? Chỉ sợ là bọn lưu manh xã hội ở bên ngoài chạy tới, hay là bọn buôn người?"

“Mày con mẹ nó, ăn nói tào lao vớ vẩn!” Mạc Ngū Hàng nghe đến đây tức muốn nổ tung, hắn chưa từng bị ai tạt nước bẩn như vậy, tức thì xông tới đấm Mục Thiên Hành một cú.

Nhưng đã bị Mục Thiên Hành dễ dàng tránh thoát.

Sau đó Mục Thiên Hành tay trái túm lấy tay phải của Mạc Ngũ Hành vặn mạnh, một bên chân dài đạp một cái, Mạc Ngũ Hàng ngã bịch xuống đất, nhe răng nhếch mép rêи ɾỉ!"

“Đυ. má mày…!”

“Câm miệng!” Câu mắng chửi còn chưa nói xong của Mạc Ngũ Hành đã bị Mạc Nghị Thành phía sau gạt đi, Mạc Nghị Thành nhìn người đàn ông trước mặt, cau mày nói: “Xin hỏi anh có phải là... Mục tiên sinh Mục Thiên Hành?”

Nhưng Mục Thiên Hành không trả lời, mặc dù hắn chưa từng chính thức công bố ảnh trên các phương tiện truyền thông, cũng không thích xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn, nhưng một số bức ảnh riêng tư được lưu truyền ra ngoài mà một số doanh nhân thương nghiệp biết thì anh cũng không ngạc nhiên.

Hắn chỉ ý tứ không rõ liếc mắt nhìn Mạc Nghị Thành, rồi quay sang nói với Mạc Đệ đứng đằng sau: "Bạn nhỏ, không sao chứ?"

“Em không sao.” Mạc Đệ vẫn mang trên lưng cái ba lô lớn, kéo nhẹ vạt áo Mục Thiên Hành, “Anh ơi, mình đi thôi.”

“Đi đi, để tôi giúp em đeo cặp cho.” Royds đi sau túm quai cặp Mạc Đệ.

"Để tôi." Mục Thiên Hành một tay túm lấy dây đeo ba lô của Mạc Đệ, xách ba lô lên bước từng bước dài, "Đi."

“Mẹ nó mấy người là cái thá gì mà dám đi, đứng lại cho tao…”

“Ngũ đệ!” Mạc Nghị Thành lại một lần nữa cắt ngang lời Mạc Ngũ Hàng, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt thăm dò nhìn theo bóng lưng Mục Thiên Hành và Royds.

“Đại ca! Anh xảy ra chuyện gì sao lại để Mạc Đệ đi như vậy chứ?!”.

Mạc Ngũ Hàng giận dữ lại khó hiểu, tức giận đạp mạnh vào lan can cầu thang một cú.

“Người đó có thể là Mục Thiên Hành.” Mạc Nghị Thành lạnh giọng nói.

“Mục Thiên Hành? Mục Thiên Hành gì chứ?!!” Mạc Ngũ Hàng ngơ ngác không hiểu.

"Tôi thấy cậu ngày nào cũng chỉ lo nghĩ đến việc vào ngành giải trí, làm người mẫu, đầu óc toàn là mơ mộng viển vông!"

Mạc Nghị Thành bất mãn liếc nhìn Mạc Ngũ Hàng: "Mục Thiên Hành, 22 tuổi đã sáng lập trang mạng xã hội "impression" (Ấn tượng), chỉ trong vòng bốn năm đã dẫn dắt impression phát triển với tốc độ siêu nhanh, chiếm lĩnh thị trường toàn bộ châu Âu và châu Mỹ thậm chí là một phần thị trường các châu khác, 26 tuổi Mục Thiên Hành đã gia nhập vào danh sách 100 người giàu nhất thế giới! Vài năm gần đây, impression phát triển với tốc độ tăng trưởng gấp bội, Mục Thiên Hành lại tiếp tục mở rộng sang các lĩnh vực và ngành nghề khác, hiện tại hắn đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng người giàu nhất thế giới, cao hơn Tần Kiệt Quảng - người giàu nhất Trung Quốc ba vị trí, em nói xem anh ta là người như thế nào?!"

“Hắn.... hắn... hắn...” Mạc Ngũ Hàng nhất thời sửng sốt, há hốc mồm, một lúc sau mới thốt ra một câu, “Anh, anh chắc chắn là hắn ta sao?!”

“Đúng vậy, gã ngoại quốc kia hẳn là Royds, một trong số những cộng sự của hắn sau này, tuy gã không thường xuất hiện trên báo chí nhưng vài tấm ảnh của gã vẫn được phát tán.

“Đúng rồi! Chúng ta phải nhanh chân đuổi theo, phải cho bọn họ biết cái bộ mặt thật của thằng súc sinh Mạc Đệ, nhìn bọn họ là biết bị Mạc Đệ lừa rồi!” Mạc Ngũ Hàng nói rồi định đi, “Đại ca, chúng ta phải nhanh chân qua đó, tiện thể có thể quen biết để tạo mối quan hệ!”

“Bây giờ không thích hợp, một là tên Mục Thiên Hành kia có vẻ không muốn thừa nhận thân phận, nên hắn sẽ không nghe chúng ta nói, hai là, Mạc Đệ trước mặt hắn chắc chắn đã nói đổi trắng thay đen rồi, chúng ta bây giờ đi cũng chỉ uổng công, ngược lại còn khiến hắn không vui.”

“Thế thì phải làm sao!”

“Quay về trước, điều tra cho rõ, rồi sẽ tìm thời gian đến thăm.”

................

Mạc Đệ mãi tới khi ngồi vào xe mới thực sự an tâm, cậu nhìn Mục Thiên Hành ngồi ở ghế phó lái, lại nói một câu cảm ơn ca ca.

Mục Thiên Hành không nhịn được mỉm cười, nói: “Nhóc con này, trên đường đi đã nói bao nhiêu lời cảm ơn rồi? Không cần khách sáo như vậy đâu.”

"Cần, nhất định cần." Mạc Đề nói rồi mắt sáng quắc nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng của Mục Thiên Hành, sau đó lại cúi đầu, nắm chặt quai cặp nói: "Dù thế nào thì cũng không cảm ơn hết lời."

Royds nhìn thấy cảnh đó ở bên cạnh, cảm thấy dạ dày lại sôi lên.

"Tùy em thôi. " Mục Thiên Hành thuận tay mở bản đồ trong điện thoại, tầm mắt theo hàng mi dài hơi rũ xuống: Tôi sẽ đưa em đến một bệnh viện ở Tây Thành, nhưng tiện đường phải đến một công trường trước, tôi muốn giải quyết chút công việc ở đó.

“Anh ơi em không muốn nằm viện nữa.” Mạc Đệ nghe thế liền nói: “Anh cho em xuống ngoại ô thành phố phía Tây là được rồi, em muốn đi thuê nhà trọ.” Mạc Đệ nói.

“Không nằm viện nữa?” Mục Thiên Hành nghiêng đầu, liếc nhìn Mạc Đệ.

"Không." Mạc Đệ lắc đầu kiên quyết.

"Được rồi, tùy em, nhưng một lát nữa em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao, nếu chắc chắn không có gì thì không cần nhập viện."

Mục Thiên Hành vừa dứt lời liền đột nhiên thu lại ánh mắt.

Hắn ấy rõ ràng không muốn quan tâm đến đứa trẻ này nữa, ngày hôm qua đã chuẩn bị để kết thúc chuyện này, tại sao hôm nay lại tiếp tục lo cho đứa trẻ này?