Chương 1

Những tiếng ồn ào, gào khóc, tiếng gầm rú không rõ thần trí, tiếng bàn ghế va chạm kịch liệt nặng nề, tiếng khàn khàn hưng phấn, tiếng chân ghế lê trên mặt đất rít lên bén nhọn... Tất cả đều hòa vào trong mùi máu tươi đột ngột bốc lên, mãnh liệt xộc vào trong lỗ mũi.

Mạc Đệ đã chết.

Nhưng sau khi chết, anh lại phát hiện mình không hề mất đi ý thức, ngược lại còn từ trong thân thể mình... Không, từ trong thi thể mình chậm rãi bay ra, lơ lửng trên không trung của hội trường Bệnh viện tâm thần số 2 Bắc Kinh.

Mạc Đệ mất mười giây để chấp nhận sự thật rằng mình đã chết và biến thành một hồn ma, anh lạnh lùng nhìn thi thể của mình nằm trên mặt đất. Nhìn thấy huyệt Thái Dương nhuốm đầy máu thịt đỏ trắng nhão nhoét, bộ đồ bệnh viện tâm thần dính đầy máu đỏ thẫm, còn có mắt cá chân dị dạng xấu xí vặn vẹo.

Anh cảm thấy cái chết của mình rất khó coi, nhưng vậy thì sao, cả đời này của anh đều rất khó coi.

Các bác sĩ, y tá và viện trưởng vốn ở trong đại sảnh không biết đã chạy đi đâu, trong đại sảnh rơi vào sự hỗn loạn của đám bệnh nhân tâm thần. Cửa trước cửa sau của đại sảnh bị khóa chặt từ bên ngoài, trong lúc hỗn loạn lại có mấy bệnh nhân tâm thần mang theo một đầu máu mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Thi thể vẫn đang tăng lên.

Lúc này, một tiếng nhạc lãng mạn cực lớn vang lên trong sự hỗn loạn. Mạc Đệ nâng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, phát hiện không biết bệnh nhân nào đã dẫm lên điều khiển từ xa, màn hình đang phát tin tức ở giữa lễ đài lại nhảy sang kênh giải trí Trung Hoa.

Trong màn hình TV, một đôi trai tài gái sắc, khung cảnh náo nhiệt lãng mạn, những cánh hoa hồng xa hoa trang nhã bay tán loạn trong lễ đường, một đôi tình nhân mặc lễ phục cao cấp đang hôn nhau say đắm, hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta hồi hộp.

Ống kính quét qua, Mạc Đệ thấy được khuôn mặt "người nhà" mà mình quen thuộc, mỗi một người Mạc gia đều hạnh phúc đến nỗi tràn ngập nước mắt.

Mạc Đệ đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày mà Tần Thịnh Diệc - con trai của người giàu nhất Trung Hoa cùng ảnh hậu trẻ tuổi kiêm đại tiểu thư Mạc gia, Mạc Lưu Côi tổ chức hôn lễ. Bởi vì hai người đều rất được hoan nghênh ở Trung Hoa, lại còn là sự kết hợp mạnh mẽ của hai gia đình quyền quý, nên hôn lễ này được rất nhiều người chú ý, mọi kênh giải trí đều đang phát sóng trực tiếp, ai cũng có thể xem.

Đồng thời hôm nay cũng là sinh nhật của anh.

Ngày hôm nay được xác định rất tốt, Mạc Đệ nghiêng đầu, liếc nhìn thi thể xấu xí ghê tởm của mình, trong lòng đã sớm chết lặng và lạnh lẽo từ lâu vẫn không kìm nổi dâng lên đau đớn căm hận.

Một bệnh nhân tâm thần hưng phấn đến mức khuôn mặt vặn vẹo nhảy nhót chạy qua, hung hăng giẫm lên khuôn mặt thi thể của anh, đạp rơi một miếng da mặt trắng xanh.

Mạc Đệ đột nhiên cười một tiếng, không ý thức được xung quanh linh hồn của mình đang bốc lên từng tia hắc khí. Anh nhớ lại cuộc đời trước kia, chỉ cảm thấy đời này căn bản là một vở kịch buồn cười, một hài kịch hoang đường!

Anh thực sự không hiểu vì sao người Mạc gia lại đối xử với mình như vậy, cũng không hiểu rốt cuộc đã làm sai điều gì, từ khi còn nhỏ đã luôn là bức tranh đối lập bi thảm hoàn toàn so với chị gái của mình.

Từ khi biết nhớ, anh đã không được tất cả mọi người trong Mạc gia yêu thích, mẹ chưa từng quan tâm anh, ba cũng chưa từng ôm anh, ông càng chưa từng cho anh vẻ mặt ôn hòa, các anh trai thì hoặc là không để ý tới anh hoặc là đánh anh.

Trái ngược với điều này, chị gái song sinh Mạc Lưu Côi của anh lại luôn được mọi người vây quanh sủng ái, là công chúa nhỏ của Mạc gia. Anh nhu thuận nghe lời làm việc như thế nào cũng không được khen ngợi, mà chị gái lại được nghe lời khen ngợi đến chán ngấy tê dại.

Cái ôm của mẹ là thứ xa vời anh cầu cũng không cầu được, nó vĩnh viễn thuộc về chị gái.

Trong trí nhớ của anh, người cha luôn nghiêm túc, không bao giờ cười hay thể hiện sự yêu thương với anh thậm chí còn lộ rõ vẻ chán ghét. Mỗi ngày, ông ấy đều cõng chị gái, bế, đặt lên cổ, thậm chí còn chủ động hôn chân chị gái mình, không ngừng gọi tâm can nhi.

Mà mấy người kia không phải phớt lờ thì cũng là khinh bỉ, thậm chí còn đánh đập không có lý do, yêu thương chị gái anh đến mức không thể hoàn hảo hơn, là các anh trai hoàn mỹ cuồng em gái.......

Trong mắt Mạc Đệ lặng lẽ rơi ra những giọt nước mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm đám người Mạc gia mặt đầy hạnh phúc cử chỉ tao nhã trên màn hình.

Anh vốn tưởng rằng mình đã sớm không quan tâm, không chờ mong, nhưng bây giờ đã chết. Khi người Mạc gia hạnh phúc cả sảnh đường cười nói vui vẻ, mình lại chết xấu xí đến không chịu nổi trong bệnh viện tâm thần bẩn thỉu này, khổ sở và căm hận đau nhói vẫn không thể khống chế cuốn tới, đánh sâu vào suy nghĩ đang dần sụp đổ của anh!

Mạc Đệ đột nhiên xoay người, lao về phía cửa lớn đóng chặt, muốn đi xem cảnh tượng lãng mạn được gọi là hôn lễ thế kỷ mà toàn Trung Hoa đều đang chú ý, xem những người nhà tôn quý cao nhã của anh, xem những "bạn bè tốt" đã phản bội anh, cùng những người nhà tốt đẹp của anh cưỡng chế nhốt anh vào bệnh viện tâm thần, xem thử hiện tại bọn họ hạnh phúc tới mức nào!

Nhưng làm cách nào cũng không xuyên qua được bức tường của bệnh viện tâm thần.

Mạc Đệ không chú ý tới linh hồn của mình đang dần phủ kín khói đen, khói đen kia từ trái tim của anh lan ra khắp thân thể, tứ chi, thậm chí là gương mặt. Nhưng ngay khi khói đen nồng đậm đến mức sắp ngưng tụ thành thực thể, một tia sáng trắng không biết từ đâu đến đột nhiên nổ tung, bao phủ Mạc Đệ.

Giữa ánh sáng trắng là một quyển sách.

Mạc Đệ hất tay muốn hất bay quyển sách kia, nhưng quyển sách kia lại bừng sáng, đứng trước mặt anh, mặc kệ anh cử động thế nào cũng đều ở ngay trước mắt, ép buộc phải nhìn nội dung bên trong.

...

Không biết qua bao lâu, đến khi Mạc Đệ lấy lại tinh thần, anh đã rời khỏi bệnh viện tâm thần, đi theo thi thể của mình đến lò hỏa táng, trên mặt bất tri bất giác chảy xuống hai hàng lệ đỏ như máu.

Thì ra, thì ra cuộc đời này của anh chỉ là trò cười được người khác sắp đặt. Thì ra Mạc Đệ anh... chỉ là nhân vật một quyển sách - một cuốn tiểu thuyết hào môn ngọt sủng《 Tất cả mọi người điên cuồng sủng ái ta 》 một tấm bia đỡ đạn để minh họa cho việc nhân vật nữ chính là người chiến thắng cỡ nào được sủng ái hạnh phúc đến mức nào mà pháo hôi.....

Mà thôi.

Cho nên đáng đời anh không có ai yêu, đáng đời bị chán ghét khinh thường, đáng đời chịu tất cả những thứ này, đáng đời từ khi sinh ra đã không được người nhà yêu thích, đáng đời bị đối xử tiêu chuẩn kép, đáng đời bị bạn bè bất bình thay chị gái mình phản bội, đáng đời sau khi hắn "hại" chị gái mình ngã xuống thì bị cưỡng chế nhốt vào bệnh viện tâm thần, đáng đời bị tra tấn nhiều lần, cuối cùng chết vì bạo động của bệnh nhân tâm thần!

Mạc Đệ xem sách, lấy góc nhìn của Thượng Đế nhìn chị gái mình từ khi sinh ra đã được những người xung quanh điên cuồng yêu thương, suốt chặng đường ngọt ngào sủng ái, không cần logic mà cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn ngọt ngào. Cũng nhìn thấy anh từ khi sinh ra đã bị người khác ghét bỏ, bị mọi người chán ghét, bị người phớt lờ, bị người phản bội trong một đời ngắn ngủi.

Dưới chân Mạc Đệ thấm ra một vệt nước mắt đỏ như máu, anh muốn cười nhưng không cười nổi. Lại đưa tay nắm lấy quyển sách kia, liều mạng muốn xé nát quyển sách tạo ra trò cười đáng buồn cả đời này của anh!

Nhưng một tia sáng vàng lại đột nhiên bắn ra từ trong quyển sách, hoàn toàn bao phủ anh.

...

******

Bắc Kinh, khoa nội trú của Bệnh viện số 3.

Trong căn phòng thoang thoảng mùi nước khử trùng, vài tia sáng trong vắt xuyên qua rèm vải màu xanh lam, rơi xuống đầu giường bệnh chật hẹp chiếu vào sắc mặt thiếu niên trên giường càng thêm tái nhợt.

Một cơn gió thổi qua, hàng mi đen dài của thiếu niên đột nhiên run lên, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn không chút tiêu cự nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, mãi đến khi nhìn chằm chằm đến mức mắt đỏ rực, mới bắt đầu nhắm mắt lại, nén nước mắt sinh lý đang trào ra trở về.

Đầu ngón tay Mạc Đệ nắm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau rõ ràng truyền qua từng lớp thần kinh, nhưng anh lại giống như con nghiện được hút thuốc, thoải mái lại mê muội, tăng cường độ mạnh mẽ, khiến cơn đau càng thêm rõ ràng kịch liệt.

Anh trọng sinh... Anh thực sự trọng sinh?!

Khi bị bệnh nhân tâm thần nổi điên đánh chết, biến thành hồn ma, lại được sức mạnh thần bí cho biết mình chỉ là một pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết hào môn sủng văn dùng để phụ trợ cho nữ chính chiến thắng nhân sinh, anh đã trùng sinh.

Mạc Đệ hít sâu một hơi, muốn trút bỏ hết những cảm xúc hỗn loạn kịch liệt trong lòng, nhưng hoàn toàn uổng công. Bi ai phẫn nộ và hận ý trong lòng như cuồng phong cuồn cuộn gào thét, va chạm vào não và l*иg ngực của anh.

Lúc này, một trận ồn ào huyên náo đột nhiên vang lên, kèm với bước chân vội vàng xao động đập vào lỗ tai.

Trái tim Mạc Đệ nhảy dựng lên, vội vàng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, mở mắt nghiêng đầu, liền thấy một nam sinh đẹp trai mặc đồng phục kiểu Tây xông vào cửa, phía sau còn có một nam sinh tóc húi cua cố gắng kéo hắn.

Mạc Đệ nhìn nam sinh đẹp trai đang nổi giận đùng đùng đi về phía mình, hơi sững sờ, trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh nhạt.

Đây không phải bạn thân thời trung học của anh.. ... Chu Văn Trạch sao.

Bởi vì thích Mạc Lưu Côi mới cố ý tiếp cận anh, chịu nhục làm huynh đệ với anh, bình thường ở bên ngoài lại luôn "vô tình" mà bóp méo hành vi của anh để nịnh nọt với Mạc Lưu Côi, cuối cùng ra sức tán đồng người Mạc gia nhốt huynh đệ tốt của mình vào bệnh viện tâm thần, Chu Văn Trạch a.

Mạc Đệ nhợt rũ mắt xuống, nắm chặt nắm đấm, phần tử bạo lực trong máu không kìm nén được mà phun trào.

Chu Văn Trạch không ngờ Mạc Đệ lại lạnh nhạt như vậy, hơn nữa còn không chút hối cải hay xấu hổ. Cơn giận của Chu Văn Trạch càng tăng lên, gã ta hai ba bước đến trước giường Mạc Đệ, tức giận chất vấn: "Mạc Đệ, cậu có ý gì, không ngờ cậu còn không chút hối cải nào?! Quả thật cậu giống như lời Ngũ Hàng ca nói, tôi thật sự đã nhìn lầm người!"

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, bây giờ cậu đi xin lỗi Lưu Côi với tôi. Cô ấy tốt bụng lại khoan dung, chắc chắn sẽ tha thứ. Nhưng cậu không thể vì cô ấy tốt bụng dễ nói chuyện mà bắt nạt tính kế như vậy! Thậm chí còn muốn hại cô ấy nữa!"

Anh tính kế hãm hại Mạc Lưu Côi?!

Mạc Đệ mấy nghe lời này, chỉ cảm thấy hoang đường đến buồn cười, lại bi ai phẫn nộ. Anh quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Hình như là cấp ba có lần anh uống đồ uống mà Mạc Lưu Côi cho, không đến năm phút đồng hồ sau toàn thân trở nên sưng đỏ, không thể thở được bình thường, thiếu chút nữa ngạt thở mà chết, cuối cùng phải vội vã đưa đến bệnh viện cấp cứu. Trước khi được đưa lên xe cứu thương, anh còn hỏi Mạc Lưu Côi một câu, có phải không biết anh dị ứng với ca cao không.

Dù sao lúc ấy anh cũng không muốn tin chị gái luôn tỏ ra cực kỳ quan tâm tới mình lại giống như những người Mạc gia khác... Cũng không thật sự quan tâm tới mình.

Nhưng chỉ một câu nói như vậy, thực sự đã gây ra một sai lầm lớn. Không chỉ có tất cả mọi người cho rằng anh đang chất vấn Mạc Lưu Côi, oán hận Mạc Lưu Côi, Mạc Lưu Côi còn vì khổ sở và xấu hổ mà khóc đến té xỉu.

Mạc Lưu Côi té xỉu, anh hoàn toàn trở thành tội nhân vĩnh viễn không thể được tha thứ.

Gần như tất cả mọi người cho rằng Mạc Đệ không chỉ lòng dạ hẹp hòi oán hận Mạc Lưu Côi, mà còn cố ý bôi nhọ thanh danh của Mạc Lưu Côi, kí©h thí©ɧ nàng khiến nàng té xỉu. Thậm chí có người còn cho rằng anh cố ý uống ly nước kia, lý do cuối cùng là anh cũng chưa chết, còn tính kế Mạc Lưu Côi một lần —— chỉ là sau đó âm mưu của anh đã bị mọi người nhìn thấu.

Sau khi xuất viện, sự phẫn nộ của người Mạc gia và sự ghét bỏ của bạn bè đồng trang lứa toàn bộ trút xuống trên người anh, châm chọc khıêυ khí©h chỉ trích chửi rủa, xa lánh bạo lực... Cuộc sống vốn đã khó khăn của anh lại càng khổ sở tới cực điểm, thậm chí bản thân anh còn không nhớ rõ mình đã từng chịu đựng một tháng kia như thế nào, càng đừng nói tới kỳ thi đại học sau này.

Đủ loại ký ức ở kiếp trước hiện lên trong đầu, những cảm xúc đen tối đè ở đáy lòng Mạc Đệ không khỏi dâng lên lần nữa. Anh cố gắng kìm chế, trên mặt không hiện ra chút nào, chỉ yếu ớt mở to mắt nhìn Chu Văn Trạch.

"Văn Trạch, sao hôm nay cậu lại như vậy, cậu nói bậy bạ gì đó? Đây quả thực là lời bôi nhọ không có bằng chứng!"

"Tao vu oan cho mày? Mày thấy tao vu oan cho mày chỗ nào!" Chu Văn Trạch không ngờ Mạc Đệ còn muốn ngụy biện, lửa giận càng lớn: "Mày hỏi Lưu Côi lung tung như vậy, lời trong lời ngoài đều không phải đang trách cô ấy, oán hận cô ấy! Mạc Đệ mày là muốn bôi nhọ Lưu Côi không quan tâm mày, hay là muốn vu oan cô ấy cố tình hại mày dị ứng?"

"Tôi không có, tôi không nghĩ như vậy!"

"Mày nói mày không có là không có? Thôi đi, bọn tao cũng không phải người ngu, mày có tâm tư gì bọn tao còn không rõ ràng sao, lòng tốt của Lưu Côi đúng là bị coi như lòng lang dạ thú, cô ấy đối xử với mày tốt như vậy còn bị mày ác độc cắn cho một cái! Mạc Đệ mày cũng thật thâm độc!"

"Tôi thật sự không có!" Mạc Đệ đỏ mắt, giãy giụa từ trên giường đứng dậy.

Chu Văn Trạch lại không tin chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Đệ: "Mày có ngụy biện cũng vô dụng, huống chi chúng tao không biết mày dị ứng với ca cao, chính mày cũng biết rõ mình dị ứng với ca cao mà còn uống, Mạc Đệ không phải mày cố ý chứ."

"Tôi cố ý?!"

Động tác đứng dậy của Mạc Đệ bỗng nhiên khựng lại, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Chu Văn Trạch, hốc mắt đỏ lên, hít vào một hơi rồi nói: "Mấy ngày nay tôi bị cảm, hơn nữa trong đồ uống ca cao cũng không nhiều lắm, tôi không nhận ra mới uống hai ba ngụm. Cậu nói tôi cố ý? Tôi vào bệnh viện muộn một chút là chết, Chu Văn Trạch cậu nói tôi cố ý sao?!!"

"Bây giờ chẳng phải mày không có chuyện gì sao, còn rất khỏe mạnh, đây còn không phải là tính kế một vốn bốn lời sao?! Mày không có việc gì nhưng Lưu Côi đã té xỉu!"

"Chu Văn Trạch cậu..." Mạc Đệ đỏ mắt nhìn hắn, giọng run run: "Cậu đổi trắng thay đen! Cậu nói lời này không cảm thấy, không cảm thấy mất lương tâm sao?!!"

"Tao mất lương tâm?!"

Chu Văn Trạch chưa bao giờ bị Mạc Đệ "dối trá" ôn nhuận này lấn át như vậy, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, gã không còn muốn chịu đựng giả vờ như mọi khi, lạnh lùng đi tới trước mặt Mạc Đệ, từ trên cao nhìn xuống anh, tức giận nói: "Mạc Đệ, da mặt mày cũng thật dày, còn không biết xấu hổ nói người khác mất lương tâm?!"

"Tao nói cho mày biết, mày không cần giả bộ, cũng không cần giả vờ biện minh, sẽ không có ai tin mày đâu! Không chỉ Lưu gia, mà cả các bạn cùng lớp chúng tao cũng đã nhìn thấu mày. Thật ra tao vẫn không muốn nói với mày, dù sao cũng đã làm bạn với mày mấy năm, nhưng ngày thường mày dối trá vờ giả vịt thì thôi, hiện tại vì hại Lưu Côi, lại tàn nhẫn đến mức thà rằng ra tay độc ác với chính mình cũng muốn hại cô ấy, mày thật tàn nhẫn không phải bình thường, cũng không phải người bình thường!"

"Tôi không phải người bình thường?"

Mạc Đệ nắm lấy ga giường, gần như muốn xé nát ga giường: "Chu Văn Trạch, chúng ta là bạn bè đã ba năm, ba năm rồi! Cậu không hiểu tôi như vậy, hay là vẫn luôn nghĩ về tôi như vậy?"

"Đương nhiên không phải vẫn luôn, trước đó không lâu tao mới phát hiện ra bộ mặt thật của mày." Chu Văn Trạch nói chuyện không đỏ mặt, khinh thường nhìn Mạc Đệ, đưa tay nắm lấy cánh tay Mạc Đệ.

"Mặc kệ như thế nào, hôm nay mày nhất định phải đi với tao xin lỗi Lưu Côi! Nếu cô ấy tha thứ cho mày, chúng ta sẽ..."

"Sẽ làm sao?!"

Mạc Đệ đột nhiên hất tay của Chu Văn Trạch ra, đỏ mắt cười một tiếng, sắc mặt dần lạnh đi: "Chu Văn Trạch, tao nhìn rõ rồi, mày bây giờ chính là muốn đổ hết lỗi lầm lên đầu tao! Bắt tao hứng chậu phân này! Tao không biết rốt cuộc mày muốn làm cái gì, nhưng tao nói cho mày biết, mày muốn đổ lên đầu tao về những chuyện tao chẳng bao giờ làm cũng chưa từng nghĩ tới, không đời nào! Tao sẽ không đi đâu!"

"Tao đổ lỗi lên đầu mày?! Lưu Côi đã té xỉu mày lại còn nói tao đổ lỗi lên đầu mày, Mạc Đệ mày thật không biết xấu hổ! Quả thực buồn nôn! Mày mau dậy cho tao... A!!!"

Chu Văn Trạch bị một đấm bất ngờ của Mạc Đệ đánh trúng mặt, lập tức đau đớn kêu lên một tiếng, lửa giận ngập trời, không dám tin lại cực kỳ tức giận nhìn Mạc Đệ, dường như đang chịu một sự nhục nhã cực lớn.

"Mạc đệ, con mẹ nó mày lại dám đánh tao?!!"

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn giơ nắm đấm hung hăng đánh về phía Mạc Đệ trước giường bệnh.

"Văn Trạch!"

Nam sinh tóc húi cua bên cạnh giật nảy mình, giả bộ ngăn cản, nhưng đáy lòng hắn cũng vô cùng chán ghét Mạc Đệ khiến nữ thần của hắn té xỉu, cho nên cũng chỉ làm giả vờ một chút, vô cùng mong đợi Mạc Đệ bị đánh đến tàn phế.

Đáng tiếc giây tiếp theo, vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa mà hắn còn chưa kịp thu hồi đã cứng ngắc ở trên mặt.

Một tay Mạc Đệ bẻ cổ tay của Chu Văn Trạch, khiến sắc mặt Chu Văn Trạch đau đến vặn vẹo nhe răng trợn mắt. Anh lại nhấc chân hung hăng đạp vào khuỷu gối của Chu Văn Trạch, khiến hắn ta "phịch" một tiếng quỳ xuống đất!