Đôi mắt đen thâm thúy của Từ Mặc Sơ và cậu nhìn nhau hai giây. Ánh mắt dò xét của hắn khiến cậu không thở nổi. Cậu vội vàng đánh mắt sang chỗ khác, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
"Anh… Anh nghĩ nhiều rồi." Sở Thần An nhẹ giọng nói, lo lắng siết chặt góc áo mình.
Từ Mặc Sơ nhíu mày, không nói gì nữa.
Trương Lương và Lý Nhã Nhã lui về phía góc tường, họ bị giọng nói vừa rồi của cô bé dọa sợ, liên tục lùi về phía sau. Sở Thần An đi theo, dường như là rời khỏi đội, chen giữa hai người họ. Thấy mình đã kéo dãn được khoảng cách với Từ Mặc Sơ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vũ té trên mặt đất, chợt bị lực lượng không biết giam cầm cổ họng từ phía sau, treo lơ lửng trên không. Cả cơ thể cô ta cảm nhận được sự khó thở làm cho gân xanh trên thái dương nhô lên, vì hoảng sợ mà khuôn mặt đỏ bừng.
Sở Thần An nhìn về phía Tô Vũ đang bị treo lơ lửng, kinh ngạc trừng mắt. Chẳng lẽ Kiều Kiều thật sự muốn gϊếŧ cô ta...
"Á… Cứu... Cứu tôi!..."
Khuôn mặt của cô ta nhăn lại đau khổ. Đôi bàn tay khó khăn nắm lấy cổ mình, nhưng đáng tiếc đều không có tác dụng. Cô ta bất lực đưa tay về phía đám người Trương Lương.
Cô ta bị treo lơ lửng trên đèn chùm trong phòng khách, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến cô ta mất ý thức. Đột nhiên, khi cô nhắm mắt lại và mất hơi thở cuối cùng thì lại bị ngã xuống sàn nhà.
Tay chân Tô Vũ không còn sức lực, giống như bị gãy xương ở đâu đó. Cô ta bò vặn vẹo trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi trào ra luồng máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cổ áo hoa vụn của cô.
Cô ta di chuyển trên sàn nhà như một con vật thân mềm, miệng còn khàn khàn thấp giọng nói: "Cứu tôi!... Tôi... Đừng... Tôi không chết…"
Lý Nhã Nhã vội vàng che miệng mình lại, run rẩy trốn sau lưng Trương Lương. Sau khi Tô Vũ rơi xuống, cánh cửa 601 chợt mở ra.
Ánh sáng đỏ mờ nhạt chiếu vào căn phòng u ám, đáng sợ. Trương Lương và Lý Nhã Nhã bước nhanh ra cửa không chút suy nghĩ. Sở Thần An quay đầu lại nhìn Tô Vũ trên mặt đất, hô hấp chậm lại.
Ngước mắt lại đối diện với đôi mắt ưng mang theo ý cười tối tăm của Từ Mặc Sơ, cậu liền nhanh chóng đuổi theo đám người Trương Lương.
Sau khi họ đi, Từ Mặc Sơ thản nhiên tựa vào tường, ánh mắt chợt ngưng tụ. Hắn nham hiểm ngước mắt nhìn về phía ngọn đèn đá màu trên đỉnh đầu.
Hắn lạnh lùng nói với ánh sáng u ám: "Em thật sự rất thích cậu ấy đấy."
Dứt lời, hắn rời khỏi 601.
Sở Thần An chạy theo Trương Lương về 702 thì chỉ thấy Lý Nhã Nhã lui ở góc sofa, còn không ngừng đung đưa, ánh mắt đờ đẫn, giống như một dòng nước chết không có sự sống. Trương Lương ngồi ở bên kia, vội vàng bày biện, rõ ràng cũng chưa bình tĩnh được.
Sở Thần An ngồi xuống giữa sofa, cầm lấy cái ly trên bàn ngửa đầu mạnh mẽ uống vài ngụm nước. Chờ khi cậu buông ly xuống đã thấy Từ Mặc Sơ lặng lẽ ngồi bên cạnh mình. Sở Thần An buông tay, đặt ly nước lên bàn.
Bởi vì uống quá gấp, khóe miệng cậu tràn ra vài giọt nước trong suốt, đôi môi đỏ mọng kia càng thêm ẩm ướt mê người. Giọt nước từ khóe miệng chảy xuống dưới thấm ướt cổ áo cậu, áo bị ướt làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng như sứ. Từ Mặc Sơ âm thầm đánh giá cậu, ánh mắt dần đi xuống.
Sở Thần An nhìn chằm chằm ánh mắt nóng rực bên cạnh, mím môi nhắm mắt không nói. Bốn người trong căn phòng này mang suy nghĩ khác nhau nhưng đều cúi đầu im lặng, không ai phá vỡ bầu không khí áp lực này.
......
Họ cứ im lặng ngồi như vậy đến mười hai giờ sáng, tiếng chuông trên đài phát thanh vang lên hơn mười giây.
"Đong… đong…"
Mọi người nghe tiếng thì ngước mặt lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn xung quanh phòng.
Một phút sau, xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, đài phát thanh lại vang lên.
[Xem ra tối nay tâm trạng hàng xóm nhỏ trên lầu sáu của các người rất tốt.]
[Vậy mà cô bé không coi cô tiểu thư xinh đẹp ở lầu sáu là bữa tối.]
[Nhưng mà.]
Sở Thần An nghe tiếng thì ngước mắt, tinh tế nghe ông chủ nhà nói.
[Hai người hàng xóm trên lầu bốn và lầu năm của các người rất muốn ăn…]
Ông chủ nhà cười quỷ dị vài giây, tiếng cười của máy móc vang vọng.
[Nếu không, chúng ta hãy chơi một trò chơi nữa.]
[Đoán xem cô ta đang ở lầu bốn hay là lầu năm.]
[Hình như cô ta còn tức giận đấy, hai người là bạn đồng hành của cô ta. Tốt xấu gì ngày mai cũng phải đi tìm cô ta chứ, phải không?]
[Chọn lầu bốn hoặc lầu năm, sau đó gõ cửa.]
[Nếu có người tìm nhầm thì hãy ở lại lầu một đi, ha ha.]
[Được rồi.]
[Chúc các người may mắn!]
[Người thuê nhà mới của tôi.]
Đài phát thanh kết thúc.
Trương Lương im lặng lắng nghe. Sắc mặt Lý Nhã Nhã trắng bệch, nhìn thẳng vào Trương Lương.
Tinh thần của cô trở nên vô cùng căng thẳng và mẫn cảm. Đột nhiên cô đứng dậy, trừng mắt nắm lấy cánh tay Trương Lương: "Sao lại biến thành như vậy? Trước khi tới không phải anh nói sẽ không sao sao? Không phải anh nói chỉ cần anh ta chết…"
"Tinh thần của cô không được ổn lắm, tôi không hiểu cô đang nói lung tung chuyện gì." Trương Lương hất tay Lý Nhã Nhã, ngồi sang sofa bên kia.
Sở Thần An giương mắt nhìn hai người kia, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Biểu cảm của Trương Lương không bình thường lắm… Trong tâm trí, cậu đã tiêu năm trăm vàng của mình và mua một gợi ý của hệ thống.
【Trong phó bản [chung cư chết chóc] lần này, số lượng người chơi thực tế tham gia trò chơi là: đang tải...】
【Tải thành công.】
【Hai người.】
Ánh mắt Sở Thần An ngẩn ra. Nói cách khác, trong số những người này, cậu có một đồng đội. Nếu Lý Nhã Nhã không phải là người chơi. Vậy, đó là ai? Trương Lương? Tô Vũ? Hay là Lục Thành và Ngô Long Dương đã chết? Sở Thần An không chắc chắn lắm.
Trương Lương nhận ra ánh mắt chăm chú của cậu. Hắn ta và Sở Thần An nhìn nhau vài giây, vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta dần biến mất.
Hắn ta dịu dàng nói với Sở Thần An: "Thần An, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút! Nếu em sợ, đêm nay anh có thể ngủ với em."
"Không cần."
Sở Thần An không nhìn hắn ta nữa. Cậu khoanh tay đứng dậy, từ khóe mắt cậu có thể nhìn thấy Từ Mặc Sơ vẫn còn đang nhìn mình nên hơi bối rối đi về phía phòng ngủ. Cậu nhanh chóng bước đi, rời khỏi tầm mắt nóng rực của Từ Mặc Sơ. Cuối cùng, cậu đã đến phòng ngủ.
Sở Thần An chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm tay nắm chuẩn bị đóng cửa lại. Chợt, một bàn tay rộng lớn mạnh mẽ chặn ngay khe cửa, sức mạnh của bàn tay đó rất lớn. Không tốn nhiều công sức mở cửa ra từng chút một. Dường như Sở Thần An đã quen với cảnh tượng như vậy.
Cậu nhớ rõ lần trước trong trò chơi, Từ Mặc Sơ đã kéo cậu ra khỏi phòng bằng cách này, sau đó ôm hôn nhốt cậu vào 701.
Trong phòng Từ Mặc Sơ rất tối. Giường êm đến mức có thể làm cho người ta lún sâu vào, nhưng Từ Mặc Sơ đè cậu lại rất nặng…
Sở Thần An liên tưởng đến hình ảnh tối tăm mờ ám kia, trước mắt đột nhiên bị một mảng sương mù xám xịt bao phủ. Cậu sợ tới mức lùi về sau một bước, ánh mắt bắt đầu xuất hiện sự yếu ớt, bối rối.
Khe cửa càng lúc càng lớn, khuôn mặt anh tuấn của Từ Mặc Sơ xuất hiện trong tầm mắt Sở Thần An.
Sở Thần An run rẩy nói: "Anh làm gì vậy?"
"Không phải ảo giác nhưng hình như cậu thật sự rất sợ tôi."
Ngón tay Từ Mặc Sơ khẽ gõ lên mép cửa, cười nhạt đưa tai nghe bluetooth trong tay cho Sở Thần An.
"Đồ của cậu rơi dưới sofa."
Sở Thần An sửng sốt một chút, hình như thật sự là rơi ra từ túi cậu. Hai tròng mắt cậu bị hơi nước che kín, cảnh giác trừng mắt nhìn Từ Mặc Sơ. Cậu do dự hai giây mới giơ tay lên nhận lấy tai nghe.
Ở trong mắt Từ Mặc Sơ, con ngươi của Sở Thần An như mắt nai lóe lên ánh sáng mờ ảo, yếu đuối. Khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng, nếu như đôi môi kia đông lại thì trong veo như thạch, ngón tay mềm mại trắng như sứ mang theo cảm giác mềm mại, bộ dạng đáng thương kia khiến người ta muốn ức hϊếp.
"Cảm ơn!" Sở Thần An nghiêng mặt nhìn Từ Mặc Sơ, cảnh giác giống như một con thú nhỏ.
Từ Mặc Sơ chậm rãi thu tay về, bị dáng vẻ của Sở Thần An chọc cười.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt yếu ớt của Sở Thần An, trêu chọc nói: "Yên tâm, tôi không có ăn thịt cậu!"
Sở Thần An khẩn trương đến đỏ mặt, cậu không nhìn Từ Mặc Sơ nữa mà giơ tay khép cửa lại. Cậu ngồi dựa đầu vào ghế mềm, làm dịu hơi thở căng thẳng.
Cậu ngước nhìn, khóe mắt liếc tới bảng điều khiển hệ thống bên trái. Màn hình siêu rõ nét đang phản chiếu cậu.
Màn đạn không ngừng bay qua:
[Ha ha ha ha ha phát hiện rồi!]
[Vợ tôi có em bé mập mạp, thật đáng yêu!]
[Mặt cậu mềm nhũn, thật muốn thơm thơm!]
[Wowwww, cậu ấy thật sự rất giống vợ Trần An của tôi…]
[Lên lầu rẽ trái, cảm ơn!]
......
Sở Thần An vội vàng ngồi dậy.
Sao livestream lại tự mở?
Âm thanh thông báo của hệ thống chậm chạp vang lên:
【Đã tự động bật hệ thống 001 để phát trực tiếp.】
【Thời gian phát sóng: 5 phút trước.】
Sở Thần An mở to con ngươi mềm mại. Cái gì? Cậu lại tiến đến gần, nhìn thoáng qua màn đạn.
[Vẻ mặt của người vừa rồi là chồng đó!]
[Sjasha!¹]
Sjasha¹: một từ thông dụng trên mạng, thường xuyên được sử dụng để thể hiện tình yêu khi thấy những bức ảnh và video dễ thương.[Trước mặt anh ấy vợ nhỏ bé thật.]
[A a a, hình thể kém, tôi thích nó!]
[Là cậu ấy! Làm cậu ấy!]
......
Sở Thần An đỡ trán. Các bình luận sau đó càng ngày càng mất kiểm soát, bay tới bay lui trên màn hình. Cậu mỉm cười khó xử. Cố gắng không nhìn vào khu vực bình luận tốc độ 280. Tùy tiện tán gẫu năm phút thì liền nói chúc ngủ ngon rồi tắt livestream.
Sau một trận livestream hệ thống chưa đầy mười phút, cậu liền nhận được 3000+ vàng tiền thưởng.
【Bởi vì tối nay mạng trong phó bản chung cư này bị đứt, ngài có thể không cần phát livestream trong thực tế của trò chơi.】
【Xin vui lòng hoàn thành nhiệm vụ chính càng sớm càng tốt. Một: Tìm nguyên nhân cái chết của cô bé.】
Sở Thần An xoa mí mắt mệt mỏi, thở một hơi thật dài. Cậu cảm giác ở với Từ Mặc Sơ một ngày, thân phận của cậu sẽ bị lộ một chút… Nhiệm vụ phó bản này không phải là khó khăn nhất. Nhưng mà khó khăn ở đây chính là Từ Mặc Sơ.
Sở Thần An xoa xoa đầu mình, đầu bù tóc rối ngã xuống giường. Cậu nhắm mắt lại ngủ một tiếng đồng hồ.
Trong lúc ngủ, dường như cậu nghe thấy trong phòng có tiếng động nhưng cũng nhanh chóng yên lặng.
......
Sở Thần từ từ tỉnh lại, cậu dụi dụi mắt, híp mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng.
Cậu kêu nhỏ một câu: "Kiều Kiều, em có ở đó không?"
Trong không khí yên tĩnh vài giây liền vang lên âm thanh của Kiều Kiều: "Anh Trần An, em đánh thức anh sao?"
"Không có." Sở Thần An nói với không khí trống rỗng: "Kiều Kiều, em ra ngoài nói chuyện với anh trai được không? "
Kiều Kiều: "Em không muốn. Em không đẹp. Anh Trần An mà nhìn thấy em thì sẽ lén rời đi."
Sở Thần An nghe vậy thì trong lòng đau như bị đâm. Cậu biết tâm tư của cô bé Kiều Kiều này rất mẫn cảm.
"Yên tâm, không phải anh đã nói là anh sẽ không đi sao?" Sở Thần An ngồi trên giường, cậu dịu dàng nói: "Em không muốn ra ngoài cũng không sao. Vậy chúng ta nói chút chuyện được không?"
"Được." Kiều Kiều cười thuần khiết, cô bé ôm con búp bê ngoan ngoãn ngồi trở lại góc tường, tươi vui nói: "Anh muốn chúng ta nói chuyện gì đây?"
Sở Thần An do dự một lát, hỏi ra vấn đề lúc trước cậu không dám hỏi.
"Kiều Kiều, có thể nói cho anh biết em chết như thế nào không?"
"Anh nói gì?" Kiều Kiều im lặng vài giây sau đó lại cười rộ lên như bình thường: "Em không nhớ rõ, ha ha."
Sở Thần An hơi nắm chặt vạt áo. Nếu như không phải do nhiệm vụ thì thật sự cậu không muốn vạch trần vết sẹo của Kiều Kiều.
"Vậy, em còn nhớ cha mẹ em không?"
"Anh đang nói cái gì vậy?" Kiều Kiều cười, càng ôm chặt búp bê.
"Em không có cha mẹ, em chỉ có anh và anh Từ thôi."
Phản ứng quá mức bình thường của Kiều Kiều ngược lại làm cho Sở Thần An lo lắng.
"Anh Trần An, anh nhất định phải vĩnh viễn ở bên anh Từ nha! Không được lén chạy trốn nữa, Kiều Kiều chỉ có các anh thôi."
Cuối cùng Sở Thần An cũng không hỏi nữa. Cậu hiền hòa đáp lại Kiều Kiều: "Được, anh sẽ không đâu."
"Vậy thì tốt rồi, hì hì."
Kiều Kiều vỗ vỗ con búp bê mới của cô bé, đột nhiên lại mang theo dáng vẻ tủi thân vừa khóc vừa nói với Sở Thần An: "Hu hu anh không biết đâu, hôm nay anh Từ hung dữ với em. Trước kia khi anh ở đây, anh ấy cũng không dám hung dữ với em…"
"Hôm nay em không nhận ra anh, vậy em có thắng không?" Kiều Kiều tủi thân nói: "Anh, anh mau giúp em hung dữ với anh Từ đi!"
Sở Thần An khó xử nói: "Kiều Kiều, chúng ta mới kiên trì một ngày."
"Hu hu em mặc kệ!" Kiều Kiều oán giận nói: "Anh, anh nhất định phải mắng anh ấy. Bây giờ em dẫn anh đi được không."